
h lấy làm lạ hỏi,
người kia không phải đưa Tiểu Bạch về nhà sao, còn việc gì nữa chứ,
không buồn nghĩ ngợi lập tức gọi ngay cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngồi trên xe Lã Vọng Thú nghe
tiếng chuông rút điện thoại thì thấy trên màn hình ngự ngay năm chữ “Ta
là Mặc Duy Chính”, bạn sao chẳng nhớ tí ti gì mình đã đặt tên thế cho
tổng tài nhỉ, đọc được còn tưởng tượng ra cả bộ dạng hắc ám của hắn lúc
nói câu này, vội tiếp điện thoại, “A lô . . .”
“Cô đang ở đâu?” Đầu bên kia truyền tới thanh âm của Mặc Duy Chính.
“Trên xe.” Tiểu Bạch nói gọn.
“Cô. . . Ở trên xe làm gì?”
“Nghe điện thoại của anh.”
“. . . Vậy xe của cô muốn đi đâu?” Mặc Duy Chính phát hiện cùng Tiểu Bạch trao đổi cần khả năng “thấu hiểu” cực cao .
“Đến nhà của tiểu thụ..à không, Lã quản lí.” Tiểu Bạch vừa nói vừa quay sang cười với Lã Vọng Thú đang lái xe.
“Cô tới đó làm gì?” Giọng của Mặc Duy Chính đột ngột trầm hẳn xuống.
Tiểu Bạch ngây ra, tổng tài. . . cũng quá gà mẹ (4) đi.”Tổng tài. . . hôm nay tôi được nghỉ mà. . .”
“Thế thì sao?” Mặc Duy Chính ngạc nhiên hỏi.
“Vậy nên anh không quản được tôi đi đâu làm gì.” Tiểu Bạch dứt khoát đáp.
“Cô. . .” Mặc Duy Chính nghiến răng
nghiến lợi, nỗi hối hận bản thân đã quyết định cho cô nàng nghỉ càng
dâng trào cuồn cuộn, “Về cho tôi.”
Tiểu Bạch vừa nghe liền biến sắc,
tổng tài không chỉ gà mẹ còn quá đáng. Tổng công nào nói lại không giữ
lời!”Không được, nghỉ là nghỉ. Hơn nữa. . .” Tiểu Bạch chợt nhớ ra,
“Tổng tài, tên anh trong di động tôi là anh tự sửa đúng không?”
“À. . .” Mặc Duy Chính dường như có chút xấu hổ, bèn đổi giọng, “Là tôi. . . Thì sao?”
“Haha. . .” Tiểu Bạch bĩu môi nói, “Ta là Mặc Duy Chính, ấu trĩ thế mà cũng nghĩ ra được, tổng tài anh quả không
phải là nhàm chán bình thường rồi!”
“Tóm lại cô về cho tôi!” Mặc Duy Chính nghĩ đây mới là vấn đề then chốt.
“Hừ. . .” Tiểu Bạch bật ra một tiếng,
“Chẳng phải anh định vứt tôi giữa đường sao, mà kể cả anh có đưa tôi về
nhà thì tôi cũng được nghỉ, lẽ nào công ty có quy định tổng tài có quyền cấm nhân viên ra khỏi nhà chắc?” Bạn đang tha thiết mong chờ hội ngộ
với chị em hủ nữ cùng《 Adonis 》trăm yêu ngàn quý, đừng hòng ai ngăn cản
được.
Tiểu Bạch ngắt luôn điện thoại, dám mang
bạn “bỏ chợ”, nếu tiểu thụ không xuất hiện chẳng phải bạn đành tự lê lết về nhà? Chẳng qua nhầm hắn với bồn cầu, thế mà tổng tài còn ôm hận! Bạn quay sang cười với Tiểu Thú, “Haha. . . Tôi sốt ruột lắm rồi.”
.
Chu Tiểu Bạch treo máy không được 10
giây, “Ta là Mặc Duy Chính” năm chữ đã lại xuất hiện trên di động của
Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vốn không muốn giữa lúc khoái trá thế này nhận điện thoại của tổng tài, nhưng có thực mới vực được đạo, sinh kế của bạn
trong tay người ta cả, làm anh hùng không phải dễ, đành mở máy nhận cuộc gọi, nhưng Lã Vọng Thú đột nhiên ngoặt tay lái, xe vừa rẽ, Tiểu Bạch
ngây ngốc nhìn ngón tay vừa nhấn phím đỏ (1) cùng năm chữ”1 cuộc gọi nhỡ “, chỉ biết ngẩn người…
Lã Vọng Thú không hiểu chuyện quay sang hỏi, “Sao không nhận điện?”
“Treo…” Tiểu Bạch ngơ ngác đáp.
“À… Chắc là có chuyện gì.” Lã Vọng Thú nói.
“Là tôi treo.” Tiểu Bạch thành thật
trả lời, xong đời rồi… Quả nhiên bạn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, di
động đã lại vang lên, Tiểu Bạch căng thẳng thần kinh giơ tay nhấn trúng
vị trí lúc nãy, vậy là…
2 cuộc gọi nhỡ
Tiểu Bạch cứng cả người.
Lần thứ ba… Chu Tiểu Bạch nhìn chữ
trên màn hình, hoàn toàn không dám tiếp rồi. Tổng tài nhất định sẽ mắng
chết bạn, khi nãy gọi điện chí ít tổng tài còn sót lại chút lý trí, giờ
thì… hai lần liền ngắt máy, Tiểu Bạch nghĩ khả năng tổng tài còn lý trí
mong manh như khả năng bạn bỏ xem GV vậy, nhưng lại không thể không
tiếp…
“Tiểu Thú…” Tiểu Bạch từ nhỏ tiếp
nhận cũng là giáo dục mầm non, việc làm không được phải quay sang cầu
người khác giúp đỡ, “Anh nhận điện thoại giúp tôi được không?”
“Hả?” Lã Vọng Thú sửng sốt, “Sao vậy?”
“Tôi… nghĩ tổng tài có lẽ có chuyện
muốn nói với anh.” Tiểu Bạch kiên trì đáp, tổng tài có chuyện nói với
tiểu thụ hay không không rõ, nhưng thứ đang chờ bạn chắc chắn không phải “nói chuyện”!
Lã Vọng Thú tìm chỗ đỗ xe bên lề
đường nhận điện thoại, một câu xin chào dịu dàng còn chưa ra khỏi đã bị
một cơn lốc thổi bạt vào trong, bộ dạng hệt như bị tầng tầng lớp lớp
ngôn ngữ đè lên đầu.
“Đồ ngốc này! Cô dám treo điện thoại của tôi?”
“Tôi…” Lã Vọng Thú không hổ là nữ
vương thụ, dù tai bay vạ gió gặp phải tổng công phát điên cũng vẫn duy
trì hình tượng tao nhã, “là Lã Vọng Thú.”
“Hm?” Mặc Duy Chính bên kia biến sắc, đồ ngốc đó… ngang nhiên để hắn nhận điện, có ý gì chứ? “Sao lại là anh
nhận điện?” Khẩu khí Mặc Duy Chính trở lại hòa hoãn , nhưng lại tràn đầy nghi vấn bén nhọn vô cùng.
“Chuyện này…” Lã Vọng Thú nhìn Tiểu
Bạch bên cạnh vẻ mặt van cầu bèn đáp, “Chu tiểu thư đang dở chút việc,
tôi nghe điện thoại kêu nên giúp cô ấy nhận.”
“Là vậy sao…” Mặc Duy Chính vẫn duy trì cảnh giác, âm sắc trả lời cũng dày đặc hoài nghi.
“Là vậy đấy!” Lã Vọng Thú cười nói, “Anh có việc gì không?”
Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một thoáng,
ngh