80s toys - Atari. I still have
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327810

Bình chọn: 10.00/10/781 lượt.

à thỉnh thoảng còn vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến Hi Duệ. Hơn nữa, vì công việc quá bận mà sự quan tâm anh dành cho con vốn đã thiếu nay lại càng ít hơn.

Lúc Hi Duệ còn học mẫu giáo, Lục Cảnh Diệu từng tham gia một hoạt động cha mẹ cùng con do trường tổ chức, khi đó anh đã nghe được một câu để lại trong anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc: "Chắc chắn con của các anh chị mỗi ngày đều sẽ mang đến sự ngạc nhiên, vui mừng cho anh chị."

Đúng vậy, ví như lần đầu tiên bé con có thể đứng thẳng, lần đâu tiên biết nói. Nhưng những cảm giác kỳ lạ này, chỉ mang đến một chút hạnh phúc cho anh, Lục Cảnh Diệu vốn không quá hiểu những chuyện này.

Thật ra cũng đúng thôi, chuyện này so ra phụ nữ lại nhạy cảm hơn. Ví như trái tim phụ nữ dễ xúc động, còn nửa người dưới của đàn ông lại dễ có phản ứng.

***

Tại một cửa hàng cao cấp ở bách hóa Đức Lợi, Dương Nhân Nhân đang đi mua sắm cùng Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều thật sự có chút hối hận vì lần trước đã nhận lời đi xem mắt. Lúc ấy mợ cô luôn không ngừng thúc đẩy mọi chuyện, Tần Dư Kiều lại không đành lòng uổng phí ý tốt của mợ nên mới đồng ý.

Cô vốn tưởng chỉ cần đi gặp mặt một lần là xong, kết quả, cô đã quá xem thường Dương Nhân Nhân.

Tần Dư Kiều tìm số điện thoại lần trước mợ viết cho cô, gọi cho Lục Nguyên Đông.

Điện thoại vừa gọi không bao lâu đã có người nghe máy, Lục Nguyên Đông cười hì hì, nói:

"Hóa ra là Tần tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì không?"

Tần Dư Kiều cảm thấy có hơi tức cười, sau đó thuật lại chuyện Dương Nhân Nhân hẹn cô ra ngoài, dừng một chút lại nói: "Tôi thấy anh nên giải thích rõ ràng với bên nhà anh …"

Tần Dư Kiều còn chưa nói xong đã bị Lục Nguyên Đông ngắt lời, vài giây sau, anh nói: "Dư Kiều, tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi."

Dư Kiều? Tần Dư Kiều khẽ cười, tay gõ nhịp lên mặt bàn thủy tinh, tiếp tục lắng nghe Lục Nguyên Đông nói.

"Thật ra tôi đối với cô khá hài lòng, tôi cũng đã từng nói suy nghĩ của mình với cha mẹ. Có điều, dường như người không hài lòng không phải tôi, ví như lần trước tôi gọi điện thoại cho cô, cô lại không nghe máy."

Điện thoại? Không lẽ dạy số lạ lần trước là của anh ta? Tần Dư Kiều không ngờ mình lại bị Lục Nguyên Đông bắt bẻ lại: "Ngại quá, lần trước là vì tôi không biết người gọi là anh, có điều chúng ta…"

Cô chưa kịp nói xong lại một lần nữa bị cắt ngang lời nói.

"Không biết ngày mai cô có rảnh không? Vừa may chỗ tôi có hai vé xem hòa tấu Piano."

Tần Dư Kiều đáp: "Tôi không rảnh." Nói xong liền ngắt điện thoại.

Tần Dư Kiều không biết trong hồ lô của Lục Nguyên Đông có bán thuốc gì, mà cô cũng không muốn biết và chẳng quan tâm đến vấn đề này, có điều, chẳng lẽ anh ta muốn tiến tới với cô sao?

Tối hôm đó, mợ cô, Đỗ Ngọc Trân, cười híp mắt xuất hiện ở cửa phòng: "Kiều Kiều à, có phải con không hài lòng về cậu Nguyên Đông kia không? Thật ra con gái ra ngoài quen biết bạn bè cũng không phải xấu. Bây giờ không thích thì bắt đầu làm bạn bè cũng được mà."

Tần Dư Kiều thở dài: "Vâng, con biết rồi."

Sáng thứ hai, Tần Dư Kiều chạy bộ trở về liền nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, anh cẩn thận dặn dò cô tối nay đừng quên buổi biểu diễn nhạc hòa tấu Piano.

Tần Dư Kiều tựa người vào tủ quần áo nói: "Yên tâm đi, không quên đâu."

***

Tần Dư Kiều thật không ngờ Lục Nguyên Đông sẽ dẫn theo một cậu bé đi nghe hòa nhạc cùng cô. Cậu bé mà Lục Nguyên Đông dẫn đến trông rất đáng yêu, vừa bước xuống xe đã tươi cười lễ phép chào cô: "Chào chị."

Lòng cô mềm nhũn ngay lập tức, cô nhớ trên chuyến bay về nước lần trước, có một cô gái chừng hai mươi tuổi gọi cô bằng dì, đến khi cô quay đầu lại mới nói một tiếng "Sorry".

Lục Nguyên Đông đi đến cạnh cậu bé rồi giới thiệu: "Đây là con của chú tôi, gần đầy bắt đầu học đàn Piano, nên lần này tiện đường dẫn theo để nó học hỏi thêm." Anh nói xong, cậu bé kia bỗng ngẩng đầu, hỏi: "Em có làm phiền hai người không?"

Tần Dư Kiều khẽ cười, sau đó không hiểu tại sao cô lại cúi người ngang tầm với chiều cao của cậu: "Em tên là gì?"

Lục Hi Duệ đưa tay ra nói: "Em tên là Lục Hi Duệ, Hi của hi vọng, Duệ của duệ trí (cơ trí), rất vui được quen biết chị."

Tần Dư Kiều cũng đưa tay mình ra: "Tần Dư Kiều, chị cũng rất vinh dự và may mắn khi được quen biết một cậu bé đẹp trai như em."

Tiểu Hi Duệ đỏ mặt cúi đầu.

Lục Nguyên Đông khẽ ho một tiếng, nới với Tần Dư Kiều: "Chúng ta đi thôi."

Lục Hi Duệ vốn ngồi ở ghế trước cạnh tài xế nhưng sau khi lên xe lại chủ động lui về vị trí phía sau, Lục Nguyên Đông mở cửa trước mời Tần Dư Kiều lên xe: "Dư Kiều, lên xe nào."

Lục Nguyên Đông gọi cô một tiếng Dư Kiều thật dễ dàng, cô cũng phối hợp gọi anh ta một tiếng Nguyên Đông: "Không cần khách sáo, Nguyên Đông."

Lục Nguyên Đông phụt cười, sau đó hớn hở ngắm nhìn Tần Dư Kiều, anh ta cười đến độ mê người.

Có một số ít trẻ em rất thông minh, lực quan sát của những đứa trẻ đó rất tốt. Đối với những người không quen, trừ quan sát vẻ ngoài, chúng còn dựa vào một vài câu nói mà "kiểm tra" họ: ví như họ có thân thiện không, nhẫn nại không, dí dỏm không? Họ có nhanh trí đủ để bản thân chúng khâm phục không?

Dọ