
lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Đã học tiểu học rồi phải không?" Bạch Thiên Du ngước mắt nhìn Lục Hi Duệ, "Bình thường học những thứ gì?"
Lục Hi Duệ đảo mắt, trả lời câu hỏi của bà ngoại sói, "Trừ những môn học chính, còn có piano, cờ vây và tính nhẩm ạ."
Thật ra Bạch Thiên Du rất hài lòng với đứa cháu ngoại này, thấy trong phòng
khách có đặt một chiếc đàn piano, bà nói với Lục Hi Duệ: "Có thể đàn một bản nhạc cho bà ngoại nghe được không?"
Bà ngoại? Lục Hi Duệ hơi giật mình, lúc này Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống, xoa đầu Hi Duệ: "Duệ
Duệ, bà là mẹ của chị Dư Kiều. Nếu em bằng lòng, gọi bà một tiếng bà
ngoại được không?"
"Dĩ nhiên bằng lòng." Mở miệng trả lời là kẻ bán con cầu vinh Lục Cảnh Diệu, vỗ nhẹ lên vai Lục Hi Duệ, "Gọi bà ngoại đi."
Lục Hi Duệ bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị mãi mới có thể khẽ khọt gọi Bạch Thiên Du một tiếng bà ngoại: "Bà…ngoại."
***
Buổi tối lúc Bạch Thiên Du dẫn Tần Dư Kiều đến nhà họ Bạch ăn cơm, Lục Cảnh
Diệu cũng đưa Lục Hi Duệ về tổ của mình. Sau bữa tối, Lục Hi Duệ lập tức vùi trên ghế sofa cầm đếm tiền lì xì của bà ngoại, Lục Cảnh Diệu nhìn
thấy, anh lại ngứa mồm trêu chọc.
Sau khi tắm xong, Lục Hi Duệ lại lôi lì xì ra đếm.
Đếm rồi lại đếm, sao lại nhiều hơn lúc nãy nhỉ? Đếm lại một nữa, thì ra là đếm sai.
Con cún Shar-pei Cầu Cầu là bạn tốt của Duệ Duệ cũng ngồi trên ghế nhìn Hi
Duệ. Mỗi khi Hi Duệ đếm một tờ, Cầu Cầu lại sủa một tiếng. Lục Cảnh Diệu nghe mà phát bực, đi xuống nhà nói với Hi Duệ: "Con vào phòng mình đếm
đi."
Hi Duệ vui vẻ chìa bao lì xì của Bạch Thiên Du cho Lục Cảnh
Diệu xem, nói với Lục Cảnh Diệu: "Ba ơi, thật ra bà ngoại rất thích con
phải không? Bà là người ngoài mặt thì nói lời gay gắt nhưng trong lòng
lại mềm như đậu phụ, có phải không ạ?"
Lục Cảnh Diệu hơi bực: "Về phòng đi."
"Cầu Cầu, chúng ta lên tầng." Nói xong, Lục Hi Duệ đi dép bông lên tầng. Gần đây Cầu Cầu càng ngày càng mập, đi cầu thang cũng hơi khó khăn. Hi Duệ
cúi xuống ôm nó, còn kêu ca: "Đã nói mày không được ăn nhiều như vậy
rồi. Ngày mai mày phải chạy bộ với tao."
Lục Cảnh Diệu nhìn Hi
Duệ lên tầng, lấy điện thoại di động ra nhìn. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ
và tin nhắn, duy chỉ không có của Tần Dư Kiều.
***
Tần Dư
Kiều ăn cơm tối ở nhà bác. Sau bữa tối, Bạch Thiên Du và Bạch Diệu vào
thư phòng nói chuyện riêng. Tần Dư Kiều biết Bạch Thiên Du định nói
chuyện gì với bác nên cũng sốt ruột. Bạch Quyên bất mãn lên tiếng: "Cô
thật là, có gì không thể nói với chúng ta chứ."
Bữa tối nay Tần
Dư Kiều cũng không ăn gì nhiều, bác gái mang trái cây tới, cô cũng không có hứng ăn. Lấy điện thoại di động ra nhìn, Lục Cảnh Diệu không hề gọi
cho cô, lúc mấu chốt thế này phải cho cô chút sức lực chứ.
Một
lát sau, một tin nhắn gửi tới, màn hình xuất hiện dòng chữ ông xã. Mặt
Tần Dư Kiều nóng bừng lên, Lục Cảnh Diệu đổi tên mình trong danh bạ
thành ông xã từ lúc nào vậy?
"Kiều Kiều, tình hình bên đó thế nào? Đừng lo, có con sớm cũng không mất mặt, mẹ anh mười tám tuổi đã sinh anh cả của anh rồi."
Thật ra có lúc Lục Cảnh Diệu rất hiểu cô, hiểu rõ Tần Dư Kiều vừa nhát gan
lại sĩ diện hão. Cho nên dù cô không nhớ chuyện ở Edinburgh, một nơi nào đó trong lòng vẫn mách bảo cô rằng cô có thể tin tưởng Lục Cảnh Diệu.
Tần Dư Kiều cúi đầu trả lời tin nhắn, nói qua tình hình bên này cho anh
biết. Lục Cảnh Diệu trả lời rất nhanh, phân tích cho cô: "Anh thấy mẹ em chỉ nói cho bác em biết thôi, cho nên nếu bác em hỏi gì, em cứ bảo bác
em như thế."
Như thế là sao? Tần Dư Kiều nhắn một dấu chấm hỏi.
"Nhắn tin với ai thế?" Bạch Quyên hỏi cô.
"Bạn...." Tần Dư Kiều vén tóc mai ra sau tai, đúng lúc này, tin nhắn lại gửi tới, Lục Cảnh Diệu nói với cô:
"Nói cho họ biết, Tần Dư Kiều không lấy Lục Cảnh Diệu thì không lấy ai cả."
***
Bạch Thiên Du tìm Bạch Diệu để bàn bạc, cuối cùng lại tìm lộn người.
Bạch Diệu đi qua đi lại trong thư phòng, vừa đi vừa nói: "Tiểu Du, em cũng
thật là. Lần trước anh đã gọi điện nói với em là anh đã giới thiệu bạn
trai cho Kiều Kiều rồi, đối tượng chính là Lục Nguyên Đông của nhà họ
Lục, em còn nói không sao, bây giờ em lại nói với anh.... Kiều Kiều
chính là mẹ ruột của con trai lão Lục.... Có phải em nghiên cứu mấy tảng đá đó mãi nên ngu người luôn rồi phải không.....?"
"Anh, em cũng không biết tại sao lại thế nữa."
"Cũng không biết?!" Bạch Diệu hơi cáu, nhưng không để cho người ở ngoài nghe
thấy nên cố gắng hạ giọng quở trách Bạch Thiên Du, "Có người mẹ nào như
em không? Kiều Kiều gặp tai nạn giao thông ở nước ngoài, em lại trốn
tránh trách nhiệm!"
Bạch Thiên Du day cái trán đau đến sắp nứt ra của minh: "Anh, em đến đây là để bàn bạc với anh nên làm thế nào mà?"
"Làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào?" Bạch Diệu đi vài bước rồi dừng lại, "Em nghĩ nên làm thế nào?"
Bạch Thiên Du ngán ngẩm: "Nếu em biết thì cũng chẳng tìm anh làm gì."
Bạch Diệu cũng không biết phải làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nói: "Thật ra thì lão Lục cũng không tồi...."
Bạch Thiên Du cố gắng dằn nỗi buồn bực trong lòng, chống tay lên bàn, thành
thật bàn bạc với