
i thứ tư mà thôi. Mặc dù có nhiều cháu nội rối rít từ nước ngoài trở về, nhưng Lục Hoà Thước vẫn không cảm thấy hài lòng.
Hơn nữa Lục Nguyên Đông cũng không có ở đây, anh đến chỗ Vương Bảo Nhi rồi.
***
Tần Dư Kiều vẫn không muốn trở về thành phố G, mặc dù nơi đó chứa đầy những kí ức tuổi thơ của cô, người thân và bạn bè của cô, và cả mối tình đầu
của cô nữa.
Nhưng nơi đó cũng có những kỉ niệm rất đau lòng. Cho
nên lúc xuống máy bay, Tần Dư Kiều không thể nào thoải mái được, nhưng
vì bên cạnh còn có Hi Duệ nên Tần Dư Kiều vẫn cố gắng nở nụ cười che
giấu sự khó chịu của mình.
Nhà họ Tần đã cho người đến đón từ sớm, nhưng không ngờ tới người đón lại là Giang Hoa.
"Không ngờ cậu Giang lại đích thân tới đây." Lục Cảnh Diệu hàn thuyên đôi câu, nói với Hi Duệ, "Duệ Duệ, chào chú đi con."
Bởi vì lần đi KTV trước Hi Duệ bị Giang Hoa đoạt chỗ ngồi nên có ấn tượng
không mấy tốt đẹp về anh, nhưng vẫn biết thứ gọi là ở địa bàn của người
khác thì phải cụp đuôi làm trẻ ngoan. Nóngẩng đầu cười hì hì nói: "Cháu
chào chú Giang."
"Ngoan." Giang Hoa nhếch miệng cảm khái, "Tôi cũng không ngờ anh sẽ về cùng Kiều Kiều."
Lục Cảnh Diệu đặt tay lên vai Tần Dư Kiều: "Đúng, ghé thăm muộn như vậy tôi cũng thật có lỗi. Lại nói chúng ta đều là con rể của nhà họ Tần, cậu
Giang cũng tiếp xúc với nhà họ Tần nhiều hơn tôi, đến lúc đó mong cậu
nói tốt cho tôi vài câu trước mặt bố vợ"
Còn nói ngọt, Giang Hoa khẽ cười một tiếng: "Đến lúc đó rồi nói."
Tần Dư Kiều lên xe của Giang Hoa liền nghĩ tới bà nội. Bà nội còn giận cô
không? Lát nữa phải mở miệng với bà nội thế nào đây, rồi phải nói gì
tiếp theo đây.... Bà nội thì sao? Liệu bà có nói chuyện với cô không?
"Giang Hoa, bà nội có khoẻ không...." Tần Dư Kiều khẽ hỏi Giang Hoa đang lái
xe. Đúng lúc này, Lục Hi Duệ ngồi ở ghế lái phụ quay lại hỏi Lục Cảnh
Diệu: "Ba ơi, con phải gọi bà nội của chị Dư Kiều là gì thế ạ?"
Lục Cảnh Diệu: "Lão thái."
Lục Hi Duệ buồn bực: "Lão thái thái thiếu một chữ thái sao?"
Lục Cảnh Diệu giải thích rất đơn giản: "Lão thái nghĩa là cụ. Bà nội của chị Dư Kiều con cũng chính là cụ của con."
Giang Hoa đang định lên tiếng lại không thể nói được chữ nào, một lúc lâu sau mới nói với Tần Dư Kiều: "Khá ổn rồi, có điều mấy năm trước phải phẫu
thuật, bây giờ chân bà không được linh hoạt cho lắm."
Tần Dư Kiều khẽ "Ừ" một tiếng. Lục Cảnh Diệu như thể hiểu được suy nghĩ của cô, cầm tay cô lên: "Đừng lo, bà nội không giận em đâu."
Nhưng Lục Cảnh Diệu không ngờ rằng, cụ bà nhà họ Tần nhà họ Tần lại nóng nảy như vậy.
Nhà họ Tần tọa lạc tại trung tâm thành phố, căn nhà mang vẻ cổ kính, đã phủ rêu xanh. Ngoài sân có một chiếc xích đu cũ kỹ đến mức tróc sơn, nhưng
hình như mới đổi dây thì phải.
Lúc anh và Dư Kiều đến nhà họ Tần
thì cũng đã bốn giờ, phòng bếp của nhà họ Tần đang tất bật chuẩn bị bữa
cơm tất niên. Bởi vì đang là mùa đông ngày ngắn đêm dài, nhà họ Tần đã
lên đèn. Trong buổi xế chiều nhá nhem tối, ánh đèn của nhà họ Tần như
chiếu vào lòng Lục Cảnh Diệu. Thì ra Dư Kiều lớn lên ở đây. Đưa mắt nhìn chiếc xích đu buộc trên cành cây khô, chắc hồi bé cô hay chơi ở đây.
Người nhà họ Tần đã tề tựu trước cửa, Lục Cảnh Diệu chỉ biết Tần Ngạn Chi,
lúc đang định kéo Dư Kiều đến chào hỏi, anh lại cảm thấy người Tần Dư
Kiều cứng đờ, sau đó anh thấy một bà lão ngồi xe lăn nói với cô gái phía sau: "Nghiên Thanh, đẩy cụ về phòng."
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn
gương mặt tái nhợt của Tần Dư Kiều. Cái quái gì thế này?! Sau đó sắc mặt anh cũng trầm xuống, nói với Hi Duệ đã đi được vài bước: "Hi Duệ, quay
lại đây nào." Lục Hi Duệ đang chạy đến chỗ đó định chào cụ thì bị Lục Cảnh Diệu gọi trở
về. Hi Duệ bị ba gọi lại từ từ lùi về phía sau hai bước rồi vội vàng
chạy ra sau lưng Lục Cảnh Diệu, chớp chớp đôi mắt to tròn. Rồi nó ngẩng
đầu lên nhìn gương mặt như sắp khóc của Tần Dư Kiều, chân mày cũng nhíu
lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại nhìn chằm chằm vào cụ mình.
Bà Tần vừa nói lẫy bảo Hạ Nghiên Thanh đẩy mình về phòng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi,
muốn hốt lại cũng không thể được, ngược lại Hạ Nhiên Thanh lại giải vây
cho bà: "Bà nội, hiếm lắm Kiều Kiều mới có dịp về nhà, chúng ta đừng làm khó cậu ấy có được không?"
Hạ Nghiên Thanh nói không nặng không
nhẹ, nhưng từng chữ lại như cứa vào lòng Tần Dư Kiều. Trước kia cô cũng
dỗ bà nội như Hạ Nghiên Thanh vậy. Người ta nói cách thế hệ thì thân
thiết, nhà họ Tần chỉ có độc nhất một đứa con trai là Tần Ngạn Chi, cô
chính là cháu gái ruột duy nhất của nhà họ Tần. Trước kia trong nhà có
chuyện gì khiến bà nội nổi cáu không chịu ăn cơm, Tần Ngạn Chi đều bảo
cô dỗ bà nội.
"Nếu như bà nội không ăn, Kiều Kiều cũng không ăn."
Có lúc lại đến lượt bà nội dỗ cô: "Kiều Kiều không ăn, bà nội cũng không ăn."
....
Có những tình cảm bởi vì quá thân thương nên khiến người ta khó chấp nhận
tổn thương mà thời gian mang lại, sợ thời gian sẽ bào mòn tình thân đó.
Thế nên dù Tần Dư Kiều biết bà nội sẽ giận, biết có lẽ bà nội không muốn
gặp cô, nhưng