XtGem Forum catalog
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211035

Bình chọn: 8.5.00/10/1103 lượt.

lúc xuống nhà, Lục Hi Duệ

hỏi nhỏ cô một câu: "Mẹ, con thấy mẹ cứ nhìn cậu.... Có phải mẹ thích

cậu nhiều hơn Duệ Duệ không?"

....

Làm sao có thể, cô có

thể tiếp nhận Tần Dư Trì đã tốt lắm rồi, làm sao có chuyện mất công đi

thích cậu nhóc đó. Trên vấn đề yêu thương này, cô không phải là tấm

gương tốt của Hi Duệ, nhỏ mọn lại keo kiệt.

"Có phải em không muốn cho nó chơi đâu!" Tần Dư Trì uất ức nói, "Nhưng đó là quả pháo em thích nhất."

Thích nhất chỉ có một, bây giờ phải làm sao đây? Tần Dư Kiều đưa mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, sau đó Lục Cảnh Diệu lên tiếng: "Hi Duệ, con tặng quả pháo

trong tay con cho cậu được không? Chúng ta đổi cái khác."

Tần Dư Kiều cười, đúng lúc này Giang Hoa lên tiếng: "Không cần, để tôi đi mua quả khác."

"Sao có thể chiều theo ý của bọn trẻ như vậy chứ?" Lục Cảnh Diệu tương đối

nguyên tắc mở miệng, nghiêm mặt nói về việc dạy dỗ trẻ con, "Bây giờ

thỏa mãn yêu cầu pháo hoa của chúng, sau này chúng muốn giết người phóng hỏa cũng thỏa mãn chúng ư? Bây giờ còn bé không dạy được, về sau chỉ có thể để cảnh sát dạy thôi."

Những lời Lục Cảnh Diệu nói nghiêm

nghị đáng sợ, Giang Hoa cười buông tay, Hi Duệ đảo mắt vội vàng nhường

quả pháo trong tay cho cậu: "Vậy thì cho cậu chơi cái này."

Lục

Cảnh Diệu nở nụ cười hài lòng, sau đó cúi người xuống lấy hai quả pháo

lớn nhất trong thùng, thấy vậy mắt Tần Dư Trì trợn trắng, đang định đau

lòng nói không được lại bị Hạ Nghiên Thanh cướp lời: "Kiều Kiều, cậu dạy con thật tốt."

Tần Dư Kiều cảm thấy Hạ Nghiên Thanh ăn nói thật

khéo, biết rõ sau này cô mới nhận con mà còn nói vậy, cười cười: "Là

công lao của ba Hi Duệ."

Lục Cảnh Diệu đã dẫn Lục Hi Duệ ra ngoài kia đốt pháo, Hạ Nghiên Thanh đứng cạnh cô khẽ nói: "Lời vừa nãy.... Xin lỗi...."

Tần Dư Kiều quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Hoa đứng đằng sau, nói với giọng

chỉ có hai người mới nghe thấy: "Xin lỗi gì chứ, dù sao cậu cũng cố ý."

Hạ Nghiên Thanh chỉ nhìn cô, không nói gì.

Tần Dư Kiều cười khẽ, lại nói nhỏ: "Trước kia không phải cậu thích về quê ăn Tết ư? Sao bây giờ không về nữa...."

Hạ Nghiên Thanh nhìn chằm chằm Tần Dư Kiều, làm bộ như sắp khóc.

Tần Dư Kiều mở to hai mắt: "Đừng khóc, Tết nhất mà khóc cả năm sẽ gặp xui xẻo, đừng nói tôi không nhắc cậu."

"Cậu." Hạ Nghiên Thanh cắn răng.

Tần Dư Kiều không nhìn Hạ Nghiên Thanh nữa, xoay người đến bên cạnh Lục Cảnh Diệu.

Cái tên Lục Cảnh Diệu lòng dạ độc ác này dù làm gì cũng không cam chịu tụt

lại phía sau. Đốt hai quả pháo hoa lớn nhất xong anh vẫn chưa thoải mãn, muốn đem mấy quả pháo trong thùng ra xếp thành vòng tròn rồi đứng giữa

đốt. Lúc đó ánh lửa rực rỡ, nhìn mãi không hết, chói lòa vô cùng.

***

Buổi tối Lục Hi Duệ ngủ cùng Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu dựa vào giường

thầm mắng nhà họ Tần hẹp hòi, chỉ chuẩn bị một phòng khách. Lục Hi Duệ

tắm xong, bò lên giường hỏi Lục Cảnh Diệu: "Sao ba còn chưa ngủ vậy?"

"Nói nhiều làm gì, con muốn ngủ thì cứ ngủ đi."

Lục Hi Duệ hừ hừ: "Con biết thừa ba muốn qua bên kia ngủ với mẹ."

"Đừng ồn, ngủ đi." Dĩ nhiên Lục Cảnh Diệu muốn ngủ với Tần Dư Kiều, còn băn

khoăn chuyện song tư giữa nữ thí chủ và đạo trưởng trăng hoa, càng nghĩ

càng buồn bực. Đúng lúc này, Lục Hi Duệ ôm gối bò xuống giường: "Thật ra con cũng không muốn ngủ với ba." Nói rồi tung tăng chạy vào phòng Tần

Dư Kiều.

Lục Cảnh Diệu thầm cười ha ha trong lòng. Sau khi Hi Duệ rời đi, anh liền ra ngoài ban công. Ở dưới nhà, Hạ Nghiên Thanh đang

tiễn Giang Hoa. Giang Hoa mau chóng lái xe rời đi, Hạ Nghiên Thanh xoay

người trở về phòng.

Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy

sao, cũng xoay người trở về phòng, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ hàng yêu

trừ ma với song tu. Sau đó anh bắt đầu nhìn giờ, đến khi ước chừng Lục

Hi Duệ đã ngủ rồi, anh gửi tin nhắn cho Tần Dư Kiều:

"Kiều Kiều, Hi Duệ ngủ chưa?"

Không có tin nhắn trả lời.

Lục Cảnh Diệu lại gửi một in nhắn nữa: "Vậy anh qua đó."

Tần Dư Kiều trả lời: "Ngủ rồi, sao thế?"

Lục Cảnh Diệu suy nghĩ, nhắn lại: "Chuyện trừ yêu, gặp mặt rồi nói rõ chi tiết."

Lục Cảnh Diệu gửi xong tin nhắn lại ngồi đó đợi, mắt nhìn chằm chằm vào

đồng hồ treo tường. Khi kim giây chạy khoảng sáu vòng thì Tần Dư Kiều

tới.

Lục Cảnh Diệu để cửa sẵn cho Tần Dư Kiều, cô không cần gõ

cửa. Sau khi Tần Dư Kiều vào phòng, anh lập tức ôm trọn lấy cô áp lên

tường, hạ thấp giọng: "Nữ thí chủ, bổn tọa chờ nàng thật vất vả...."

Tần Dư Kiều sợ hết hồn, hai tay ôm chặt lấy hông Lục Cảnh Diệu, kề sát cổ anh: "Không phải tới thương lượng chuyện trừ yêu sao?"

"Song tu đã, tu rồi mới có hơi sức trừ yêu." Tần Dư Kiều giãy khỏi

cánh tay của Lục Cảnh Diệu, ý bảo anh cho mình xuống. Lục Cảnh Diệu sao

có thể chiều theo ý cô được, đôi tay nâng mông Tần Dư Kiều lên đi về

phía giường.

Thật ra Tần Dư Kiều rất thích Lục Cảnh Diệu ôm mình

như thế này, có cảm giác như mình là người đứng đầu vậy. Cô có thể nhìn

thẳng vào Lục Cảnh Diệu, hoặc là nhìn anh từ trên xuống. Cái tên Lục

Cảnh Diệu này mặc dù ngũ quan hơi lạnh lùng nhưng tổng thể gương mặt lại rất đẹp. Cô nhìn Lục Cảnh Diệu từ trên xuống d