Old school Easter eggs.
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210455

Bình chọn: 7.00/10/1045 lượt.

y một bức thư pháp trên tường, đoán là

Lục Hòa Thước viết, thuận tiện nịnh nọt: “Vẫn không thể so với bác Lục.”

Lục Hòa Thước theo tầm mắt của Tần Dư Kiều nhìn bức thư pháp trên tường,

nói: “Đây không phải là chữ của tôi, là của Cảnh Diệu.” Sau đó Tần Dư

Kiều mới phát hiện trong thư phòng của Lục Hòa Thước treo mấy bức thư

họa phỏng chừng đều là của các con nhà họ Lục, trong số đó phải kể đến

tác phẩm của Lục Cảnh Diệu là đẹp mắt nhất. Không phải viết tốt nhất,

nhưng chữ như người, chữ Lục Cảnh Diệu hệt như con người anh, chữ viết

rắn rỏi, mang đến cảm giác mạnh mẽ. Ngược lại chữ của Lục Cảnh Thành bên cạnh, ngòi bút phóng khoáng hơn rất nhiều.

Lúc Tần Dư Kiều rời

khỏi thư phòng của Lục Hòa Thước, trong phòng khách Trương Kỳ và con dâu thứ tư của nhà họ Lục là Trần Húc Phân đang nói chuyện phiếm. Bởi vì

con trai thứ tư của nhà họ Lục phụ trách công ty chi nhánh ở nước ngoài, cho nên con dâu thứ tư Trần Húc Phân theo chồng định cư ở nước ngoài,

đến Tết mới về nhà vài ngày.

Tần Dư Kiều rất có cảm tình với Trần Húc Phân. Cô từng nghe bác gái nói qua về chuyện của Trần Húc Phân và

con trai thứ tư nhà họ Lục - Lục Cảnh Thiên. Lúc ấy con dâu mà bà Trần

không thích nhất chính là Trần Húc Phân gia cảnh nghèo túng này. Nhưng

có một lần Lục Cảnh Thiên trượt tuyết ngã gãy chân, về sau nhờ Trần Húc

Phân chăm sóc không rời, Lục Cảnh Thiên mới chậm rãi hồi phục.

Tần Dư Kiều đã gặp Lục Cảnh Thiên, con trai nhà họ Lục đều có vóc dáng cao, về phần diện mạo cô không nhìn kỹ, nhưng không cần nghĩ cũng biết không đến nỗi nào. Có điều cô cũng chú ý nhìn chân của Lục Cảnh Thiên đúng

thật là từng bị thương nặng, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, lúc

bước đi sẽ chậm hơn người bình thường một chút.

Trong số người

nhà họ Lục gia, người Tần Dư Kiều khó đối mặt vẫn là Dương Nhân Nhân, dù sao cô và Nguyên Đông cũng từng có quan hệ bạn trai bạn gái. Tuy Lục

Gia Anh đã nói rõ nhưng gặp mặt vẫn hơi xấu hổ.

Thật ra Dương

Nhân Nhân là người chủ động đến tìm cô. Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi phòng

Lục Cảnh Diệu, Dương Nhân Nhân quan sát Tần Dư Kiều: “Càng thêm thon thả rồi.”

Người ta nói Tết là mùa béo phì của phụ nữ, Tần Dư Kiều

không những không béo mà còn gầy đi hai cân. Đôi lúc phụ nữ mặc quần áo

là giữ lại trên một hai cân, trước kia cô không dám mặc thử kiểu nhẹ

nhàng, bây giờ mặc váy cạp cao đã không còn áp lực nữa rồi.

“Dì

Dương.” Tần Dư Kiều vẫn gọi Dương Nhân Nhân là dì Dương, sau đó Dương

Nhân Nhân kéo tay cô nói: “Kiều Kiều, em học theo lão Lục gọi chị là chị cả đi.”

Tần Dư Kiều cười cười, mặc dù không lập tức gọi Dương

Nhân Nhân là chị cả nhưng vẫn gật đầu, chân thành mở miệng nói: “Dì

Dương, sau này con ở nhà này còn nhiều chỗ không hiểu, mong dì chiếu cố

nhiều hơn.”

“Yên tâm đi.” Dương Nhân Nhân mặt mũi hiền hậu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi buồn rầu. Tần Dư Kiều đoán gần đây chắc dì Dương phiền

lòng chuyện của Lục Nguyên Đông.

Dương Nhân Nhân kéo tay cô thở dài: “Lão Lục đối xử với con có tốt không?”

“Tốt ạ.” Lúc Tần Dư Kiều nói chữ tốt mà hai má hơi phiếm hồng, Dương Nhân

Nhân nở nụ cười: “Gia Anh đã nói với dì chuyện của con và Cảnh Diệu.

Duyên phận hai đứa bỏ phí mấy năm cuối cùng cũng viên mãn rồi.”

Tần Dư Kiều không ngờ Dương Nhân Nhân đã biết chuyện của cô và Lục Cảnh Diệu: “Cháu xin lỗi, dì Dương.”

“Dì Dương không trách

con, có một số việc có lẽ thật sự đã được ông trời sắp đặt. Chắc Nguyên

Đông không có phúc.” Giọng điệu của Dương Nhân Nhân hơi chán nản. Tần Dư Kiều nghe vậy càng lúc càng xấu hổ, Dương Nhân Nhân nhắc đến Lục Nguyên Đông nhiều lần, cô đến nhà họ Lục lâu như vậy rồi còn chưa thấy Lục

Nguyên Đông, vì phép lịch sự cũng nên hỏi Dương Nhân Nhân tình hình của

Lục Nguyên Đông.

“Dì Dương, Nguyên Đông đâu rồi ạ?”

“Haizz.” Dương Nhân Nhân thở dài thườn thượt, “Thằng bé kia lần này thật sự rất

bướng bỉnh, như bị ma ám vậy.” Dương Nhân Nhân nói đến đây, phỏng chừng

sợ cô khó chịu, nhìn vẻ mặt cô xác định không có gì mới nói tiếp:

“Thật ra cô bé Vương Bảo Nhi kia cũng được, nhưng ông nội Nguyên Đông còn chưa tỏ thái độ, cũng không biết nghĩ như thế nào.”

Lục Hòa Thước nghĩ như thế nào, Tần Dư Kiều làm sao biết được. Sau bữa tối, cô lại không biết sống chết hỏi Lục Cảnh Diệu: “Anh có cảm thấy ba anh

sẽ đồng ý hôn sự của Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi không?”

Sau đó ánh mắt Lục Cảnh Diệu nhìn cô liền thay đổi: “Em có ý gì?”

“Anh có thể đừng nhỏ mọn như vậy không hả?” Bây giờ Tần Dư Kiều đã có kinh

nghiệm, lúc nên mềm thì phải mềm, ngồi lên đùi Lục Cảnh Diệu: “Em và

Nguyên Đông đã từ đời nào rồi, anh có thể đừng nhớ dai như vậy được

không? Cứ như em thực sự có tin vịt gì với anh ta vậy. Anh biết không có một số việc anh càng để ý nó lại càng như một cái gai đâm vào lòng anh, đâm vào lòng anh.” Lúc nói đến lời cuối cùng, Tần Dư Kiều vươn một ngón tay đâm vào ngực Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu thật không ngờ

mình lại bị Tần Dư Kiều dạy dỗ một hồi. Sau đó anh đưa ngón tay cô vào

miệng mình, vốn cắn nhè nhẹ, nhưng để Tần Dư Kiều không có cơ hội rút

đi, anh lại tiếp tục g