
muốn mời chúng ta ăn lẩu."
Quả Quả
trực tiếp đưa Lục Lục đến nhà người bạn của cô. Lúc gặp mặt Lục Lục cũng có chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Quả Quả nhiệt tình chào hỏi với nữ
chủ nhân của căn nhà thì Lục Lục cũng không thấy kỳ quái, nghĩ thầm:
đúng là cũng chỉ có Quả Quả mới có thể kết bạn hình vuông như thế này.
Bạn mới của Quả Quả là một ông lão hơn bảy mươi tuổi người Tứ Xuyên. Hơn 20 tuổi ông tới
Edinburgh làm việc rồi gặp gỡ tình yêu của đời mình cho nên không trở về nước nữa mà ở lại đây mở một nhà hàng Trung Quốc. Sau đó chỉ chớp mắt
mà mấy thập niên đã trôi qua rồi.
Nữ chủ nhân là người bản địa,
gương mặt hiện tại cũng đã đầy nếp nhăn, hai người đầu rất nhiệt tình
chiêu đãi Lục Lục và Quả Quả, nấu một nồi lẩu Tứ Xuyên chính thống.
Lục Lục không thích ăn lẩu, lại càng không thích ăn cay, nhưng nhìn thấy
Quả Quả ăn sung sướng như vậy, tâm trạng anh cũng tốt lên. Sau khi ăn
xong còn chơi cờ vây với ông lão người Tứ Xuyên kia.
"Quả Quả là
một cô gái tốt." Ông lão người Tứ Xuyên vừa cười ha hả vừa nói chuyện,
sau đó nói cho anh biết vì sao ông ta lại biết Quả Quả. Nói xong ông lại than thở, "Chỉ tiếc thân thế thật đáng thương, là đứa bé tội nghiệp
không cha không mẹ."
Lục Lục nghiêng đầu nhìn Quả Quả. Quả Quả
đang ngồi trước lò sưởi chơi đùa với chú chó Shar Pei của bà chủ nhà,
chú chó lại không thèm nhúc nhích. Lúc ấy nhìn cô lại càng có vẻ hoạt
bát hiếu động, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ sung sướng, niềm vui sướng
ấy như sắp trào ra khỏi lông mi vậy.
....
Trước và sau Lễ
Giáng Sinh có kì nghỉ dài hai tuần, mặc dù trường học cho nghỉ hơn hai
tuần nhưng trong trường đại học vẫn hoạt động như thường. Ngày hôm sau
Lục Lục đưa Quả Quả tham gia một party giáng sinh ở trường học. Trước
khi tham gia party anh đưa Quả Quả đi mua đồ, nhưng Quả Quả chỉ chọn một cái cà vạt cho anh. Cô ướm chiếc cà vạt nam màu hồng trước ngực anh:
"Em thấy anh rất thích hợp với màu hồng."
"Em không mua gì sao?"
Quả Quả lắc đầu một cái: "Anh yên tâm đi, em cũng có quần áo đẹp mà, ngày
mai tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt."
Lục
Lục bị Quả Quả chọc cười, nghĩ thầm lòng tự ái của cô gái này cũng mạnh
thật, cho nên anh lén mua một bộ lễ phục và một bộ trang sức bảo người
đưa đến chỗ ông chủ quán rượu. Lục Lục cho rằng mình làm rất tốt, chỉ là ngày hôm sau lúc nhìn thấy Quả Quả anh phát hiện những chuyện mình làm
đều là lo thừa rồi. Quả Quả không nói dối, bộ quần áo trên người cô bây
giờ còn đẹp hơn bộ lễ phục anh mua cho cô.
"Có đẹp không?" Quả Quả hỏi anh.
Lục Lục không che giấu sự kinh ngạc trong mắt mình: "Rất đẹp."
Đêm đó Quả Quả thật sự rất đẹp. Khi Lục Lục kéo Quả Quả vào trong sàn nhảy
xoay tròn khiêu vũ, Quả Quả không chỉ khiến anh kinh ngạc mà cũng khiến
tất cả mọi người ở đó trầm trồ, đồng thời cũng làm kinh ngạc những năm
tháng sau này của Lục Lục.
Đêm đó bầu trời đầy sao, lúc rời bữa
tiệc, Lục Lục lấy áo khoác của mình khoác lên người Quả Quả. Quả Quả vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, vui vẻ vung tay múa chân. Lúc đi lên
cầu, cô khẽ ngâm nga gõ lan can cầu tiếp tục khiêu vũ.
Gió đêm
thổi làn váy cô vang lên sào sạt, ánh trăng bạc chiếu sáng đôi chân mày
tinh xảo xinh đẹp của cô. Nhưng Lục Lục cảm thấy, nụ cười trên mặt cô
khi đó còn sinh động hơn ánh trăng trên cao kia nhiều.
Sau đó
buổi tối lãng mạn làm chuyện lãng mạn, đêm hôm đó, sau khi Lục Lục đưa
Quả Quả về phòng trọ của mình thì không đưa cô về chỗ của cô nữa. Ngày
hôm sau tỉnh lại, Quả Quả đặt một tờ giấy trắng trên lồng ngực Lục Lục
vẽ vẽ. Lục Lục dung túng cho tất cả những yêu cầu của Quả Quả, nếu như
cô muốn, cho dù cô muốn vẽ lên người anh, anh cũng sẽ không từ chối.
Quả Quả đang vẽ tất cả quá trình anh và cô gặp nhau, dùng nét bút đơn giản
như cuốn truyện tranh để thể hiện cả quá trình bọn họ gặp nhau rồi yêu
nhau.
"Muốn tặng cho anh sao?"
"Không đâu, em muốn tự mình giữ gìn."
....
Sau đó, Lục Lục và Quả Quả sống chung với nhau, hai người vô trách nhiệm
sống chung một nhà. Nếu như muốn so sánh, Lục Lục cảm thấy Quả Quả còn
vô trách nhiệm hơn anh, giống như nhà trọ của anh chỉ là một trạm nghỉ
chân cuả cô mà thôi. Tâm trạng tốt thì tới ở vài ngày, mấy ngày sau để
lại một tờ giấy rồi biến mất.
Lý do cô trốn đi vô cùng kì quặc,
ví dụ như cùng bạn bè đi ngắm mặt trời mọc; ví dụ như con mèo Carlo bị
bệnh, cô phải đến thăm nó; thậm chí còn có mấy lần viện lý do là: "Em
thấy mấy ngày nay anh đối xử với em không tốt, em muốn trốn đi ba ngày."
Sau đó mỗi lần anh sắp không kìm chế nổi nữa thì Quả Quả lại bất ngờ trở
về, vác giá tranh thật lớn, lù lù xuất hiện trước cửa nhà anh: "Anh Lục, em đói bụng quá, anh dẫn em đi ăn cái gì đi."
Chỉ là có một lần
Quả Quả trở về, người mở cửa cho cô không phải là Lục Lục mà là một cô
gái xinh đẹp người Trung Quốc. Cô gái đó cũng có một cái tên rất đáng
yêu, là Mục Lộc.
Nhưng Quả Quả lại gọi cô ta là Mai Hoa Lộc, còn
gọi thẳng trước mặt Mục Lộc: "Mai Hoa Lộc, rốt cuộc cô muốn ở tới khi
nào mới đi?"
Mai Hoa Lộc cũng không tức giận