
uả luôn rất có duyên, ông trời luôn thiên vị cho bọn họ, chỉ tại bọn họ để lỡ mất duyên phận của mình mà thôi. Sau đó
ông trời lại, bọn họ lại bỏ lỡ, là một đôi không biết đủ điển hình. Nói
theo cách khác, là vì duyên phận chưa tới cho nên mới để nó trôi qua hết lần này đến lần khác.
Lúc Lục Lục đi ngang qua tu viện vốn không định dừng xe, nhưng có người
chặn xe anh, nói phía trước xảy ra tai nạn giao thông cấm xe cộ qua lại, khiến anh không thể đi tiếp nữa. Đáng tiếc là để trở về Edinburgh chỉ
có duy nhất con đường này mà thôi, cho nên Lục Lục chỉ có thể dừng xe,
sau đó xuống xe đi ra ngoài hóng mát một chút.
Tu viện ở trấn nhỏ đã cũ, vài người bạn trẻ chạy tới chạy lui khiêng
nguyên vật liệu đến sửa tu viện. Lục Lục vốn không muốn vào xem, cho nên nếu không phải là có người đụng phải anh, anh cũng sẽ không vào, cũng
sẽ không gặp lại Quả Quả lần nữa.
Là do có một cậu thanh niên nói giọng Oxford đụng phải Lục Lục, trên tay cậu ta cầm một cái cọ, thuốc màu trên cọ không cẩn thận dính vào bộ tây trang đắt tiền của Lục Lục.
Sau đó Lục Lục chỉ có thể đi theo cậu nhóc mang vẻ áy náy kia vào tu
viện. Cậu thanh niên này nói cho anh biết cậu ta có thuốc tẩy màu chuyên dụng, chỉ cần bôi lên đảm bảo có thể tẩy sạch vết bẩn trên bộ tây trang của anh.
Lục Lục rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng muốn thử loại thuốc tẩy thần kỳ kia một chút.
Người trong tu viện còn nhiều hơn bên ngoải, bên tường bắc những khung
sắt thật cao, phía trên có hai người đang vẽ tranh lên tường.
Lúc cậu thanh niên trẻ tuổi dẫn Lục Lục đi vào, Lục Lục cũng không xem
gì nhiều, cậu nhóc nhiệt tình tìm một cái ghế sạch sẽ cho anh nghỉ một
chút.
Sau khi cậu ta rời đi, Lục Lục lấy điện thoại di động ra xem cuộc gọi
của bạn học, nói cho bạn anh biết kết quả cuộc đàm phán hôm nay. Lúc
đang bấm số điện thoại, anh chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Tom, cậu lại trốn việc đấy hả?"
Tay Lục Lục cầm điện thoại run lên, tiếng nói kia phát ra từ trên giá
cao dựng bên bức từng bên trái. Quả Quả mặc bộ đồ lao động rộng rãi,
đang đứng ở trên giá treo nói chuyện với cậu nhóc làm bẩn đồ của anh. Nụ cười của cô rất rực rỡ, rực rỡ đến mức thật lâu sau anh mới chú ý tới
phần bụng nhô lên của Quả Quả.
Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Doolally! ! !
Lục Lục thực sự sắp phát điên mất rồi. Phát điên cũng là một loại cảm
xúc, trong giây lát anh nổi trận lôi đình, tất cả lo âu và nhớ nhung đè
nén bao tháng qua đều bộc phát. Sau đó, máu trong thân thể như muốn trào lên, làm cho anh mất khống chế, làm cho anh hít thở không thông, trong
lòng chỉ còn lại yêu thương và đau lòng.
Lục Lục từng bước từng bước đi tới cái khung sắt, lòng bàn tay anh lạnh
như băng, khớp xương nắm đến cứng đờ. Trong khi đó Quả Quả chỉ lo vẽ
tranh, không hề nhìn thấy Lục Lục đang đứng phía dưới.
Một tay Quả Quả đặt lên bụng mình, tay còn lại cầm cọ vẽ lên tường, cô
còn vui vẻ ngâm nga một bài hát của Mân Nam. Sau đó người đàn ông da đen bên cạnh cô tiếp lời, hỏi cô đang hát cái gì?
Cô nhướn mày, nói: " Tình Yêu Phải Từ Hai Phía, có muốn em dạy anh hát bài nay không?"
Tình Yêu Phải Từ Hai Phía.... Lục Lục chỉ cảm thấy huyệt thái dương của
mình giật giật không ngừng. Anh muốn túm cô gái này xuống ngay lập tức,
nhưng chỉ cần nhìn đến bụng cô, Lục Lục cũng đã lo đến mức xanh cả mặt.
Thậm chí anh còn sợ mình lên tiếng sẽ hù doạ đến Quả Quả mất, nếu như cô giật mình, nếu như không cẩn thận ngã xuống....
Lục Lục thật sự cảm thấy xương bàn tay mình sắp bị bóp nát rồi. Anh
ngẩng đầu nhìn Quả Quả, làm thế nào cũng không thể cất tiếng gọi tên cô
được. Đang lúc khoé mắt anh cay cay, sau lưng vang lên một giọng nam, là cậu thanh niên trẻ tuổi lúc nãy: "Hóa ra anh đang ở đây à, em tìm anh
nãy giờ."
Lục Lục quay đầu, cậu trai tên Thomas cầm trong tay một cái bình nhỏ,
nói với Quả Quả đang đứng ở trên: "Quả Quả, em có thể mượng lọ thuốc tẩy thần kỳ của chị cho anh này dùng được không? Vừa rồi em bất cẩn làm bẩn âu phục của anh ấy."
"Cái cậu nhóc vụng về này." Giọng nói tràn ngập vui vẻ của Quả Quả bay
vào tai Lục Lục, trái tim Lục Lục co thắt lại. Sau đó anh ngẩng đầu lên
nhìn chăm chú vào Quả Quả đang đứng phía trên. Khi anh nhìn về phía Quả
Quả thì Quả Quả cũng nhìn về phía anh, nụ cười xán lạn hơn cả ánh nắng
kia bỗng cứng lại một giây sau đó lập tức khôi phục trở lại, cô nhiệt
tình nói với Thomas: "Đương nhiên là được, Tom." Cô cúi đầu, "Chị còn
phải nói cho em biết một chuyện, vị tiên sinh này là một.... Người bạn
của chị."
"Thật sao? Thật khó mà tin được." Thomas kích động nhìn về phía Lục Lục, đưa tay mình ra, "Xin chào, em là Thomas...."
Lục Lục không thèm để ý tới cậu Thomas đang đưa ra tay kia, mà cứ nhìn
chằm chằm Quả Quả. Sau đó anh khó khăn mở miệng: "Quả Quả, em xuống đây
đã."
Quả Quả có chút khó xử: "Em còn chưa vẽ xong."
"Xuống đây đã." Giọng Lục Lục cương quyết, Quả Quả suy nghĩ một chút,
cuối cùng xoay người trèo thang xuống. Lục Lục đứng dưới, mỗi bước của
Quả Quả giống như giẫm vào tin anh một cái. Cuối cùng kh