
thì người kia
đã đi mất rồi.
Cho nên rất nhiều khi quý trọng được coi là một loại thái độ, ví dụ như
những lần Lục Lục chịu thua Quả Quả, anh luôn muốn đứng ở bậc cao nhất
sau đó dần đi xuống.... Cuối cùng nói với Quả Quả: "Đây là sự nhượng bộ
lớn nhất của anh rồi đấy, nhưng còn em, em có thể làm cho anh cái gì."
Quả Quả ngẩng đầu nhìn lên, lừa bịp! Cho dù Lục Lục đi xuống, cô vẫn
phải ngẩng đầu nhìn anh. Lúc ấy Quả Quả cũng rất tức, xương sống cô
không tốt nên không thích ngẩng đầu nhìn người khác.
Cho nên nếu như không có đứa bé, thì kết quả cuối cùng của cô và Lục Lục chỉ có thể là chia tay. Nhưng Quả Quả là một người đặc biệt, lòng tự ái cũng cao, cho nên ngay cả khi có con cô cũng muốn chia tay với Lục Lục.
***
Lục Lục ở lỳ nhà Quả Quả không hề có dấu hiệu muốn đi, ngày hôm sau vẫn mang đôi mắt đen sì tới bàn ăn.
Simon uyển chuyển hỏi: "Đường đi về Edinburgh đã được thông rồi, không biết khi nào thì anh Lục lên đường?"
Lục Lục xoa xoa cái trán đau đớn: "Tôi muốn đợi mấy ngày nữa."
Simon liếc nhìn Quả Quả, rút khăn giấy đưa cho cô: "Lau miệng đi."
Quả Quả nhận lấy khăn giấy từ tay Simon, đứng lên trở về phòng thay một
bộ quần áo lao động rộng thùng thình rồi nói với Simon: "Hôm nay em đến
tu viện giúp mọi người một tay."
Simon khẽ cau mày: "Hay là tới phòng khám giúp anh một tay đi, anh nhìn thấy em cũng yên tâm hơn."
Quả Quả do dự một chút rồi gật đầu.
Lục Lục phiền não để dao nĩa xuống: "Một phụ nữ có thai như em đông chạy tây chạy làm cái gì, em có biết bây giờ em đã làm mẹ rồi không, em cần
phải có trách nhiệm với đứa trẻ chứ."
Lục Lục nói tiếng phổ thông, Simon nghe không hiểu liền nhìn về phía Quả Quả.
Quả Quả không để ý
tới Lục Lục, quay sang thương lượng với Simon: "Sáng nay em phải tới tu
viện, anh biết đó, ở đấy không có em không được. Buổi chiều em tới phòng khám tìm anh, được không?"
Simon do dự một chút rồi gật đầu, trước khi ra khỏi cửa anh còn ôm Quả
Quả một cái. Lục Lục lạnh lùng quét mắt nhìn đôi nam nữ trước cửa, tức
giận đá vào chân bàn làm đồ dùng trên bàn vang lên tiếng động nho nhỏ.
Rốt cuộc sau khi Simon rời đi, Lục Lục đứng lên bước tới trước mặt Quả Quả: "Quả Quả, cùng anh trở về Edinburgh đi."
Quả Quả giương mắt lên, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Nếu như không phải cô
mang một cái bụng to thì không thể nhìn ra Quả Quả đang mang thai. Lục
Lục nhớ tới cảnh tượng Quả Quả trèo lên giá cao, mí mắt anh bắt đầu giật không ngừng.
"Lục Lục, anh muốn ở bao lâu thì cứ ở, tiền thuê phòng một ngày là 20
bảng Anh. Chờ em sinh đứa bé ra cho anh hết hẳn hi vọng đi. Anh nên xem
xem con của em là con lai hay là một đứa trẻ Trung Quốc thuần chủng."
Lục Lục lạnh lùng nhìn, căn bản không nghe Quả Quả nói. Vóc dáng anh vốn rất cao, ngũ quan sắc bén, lúc nghiêm mặt quả thật có thể dọa người,
Quả Quả sợ tới mức nước mắt bắt đầu trào ra.
Hay tay Quả Quả ôm bụng mình, ngồi xuống ghế sofa. Một lát sau, cô thút
tha thút thít khóc nấc, tiếng khóc nhỏ như cô con dâu uất ức vậy.
"Anh Lục, anh không muốn thấy em sống tốt sao...."
Không phải anh không muốn thấy cô sống tốt mà là không chịu được khi thấy cô sống tốt mà không có anh.
Lục Lục khẽ cắn răng, lạnh lùng mở miệng: "Quả Quả, anh cho em một cơ
hội cuối cùng, hoặc là cùng anh trở về Edinburgh hoặc là ở lại đây tiếp
tục ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai sống qua ngày. Nhưng anh nói trước
cho em biết, chỉ cần em cùng anh trở về, mặc kệ đứa bé em sinh ra có
quan hệ với anh hay không, anh nhất định không thể để nó chịu uất ức
được. Nhưng nếu như em tiếp tục sống ở đây thì cho dù đứa bé em là con
ruột của anh, cũng đừng tìm tới anh, cũng đừng bảo anh chịu trách
nhiệm.... Quả Quả, anh cho em một cơ hội."
Quả Quả vô cảm nghe Lục Lục nói hết, sau đó cầm trái táo trên bàn ném về phía Lục Lục: "Anh có thể cút."
Lục Lục gật đầu, rất phong độ xoay người rời đi.
Sau khi Lục Lục trở lại Edinburgh lập tức trở thành một người đàn ông
thất tình. Nếu không phải làm cái gì cũng không có hứng thú, nhìn máy
tính nhưng không đánh nổi một chữ; thì cũng lâm vào trạng thái liều mạng làm việc, ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Sau đó Mục Lộc xin nghỉ dài hạn sang thăm anh bởi thấy anh mãi không về
nước. Lúc ấy Mục Lộc rất chăm học, chương trình học cũng đang bước vào
giai đoạn căng thẳng.
Mục Lộc sa thải người giúp việc của nhà Lục Lục, sau đó tự mình phụ
trách chuyện ăn, mặc, ở, đi mỗi ngày của Lục Lục. Cô giặt quần áo nấu
cơm cho anh mà chưa từng oán trách một câu. Một ngày ba bữa, chưa từng
có bữa nào để Lục Lục phải nhịn. Sau khi ăn xong nếu như Lục Lục còn
muốn làm việc, cô sẽ kéo Lục Lục cùng dắt chó đi dạo.
Dù Lục Lục là một người hay soi mói nhưng biểu hiện của Mục Lộc lại
khiến cho anh không có chỗ nào để bắt bẻ cả. Rốt cuộc ở lần thứ sáu Lục
Lục từ Harl về, anh nói với Mục Lộc: "Nếu như em đồng ý, chúng ta trở về nước liền kết hôn."
Mục Lộc ôm lấy eo Lục Lục: "Thật ra thì em hi vọng chúng ta có thể định cư ở Anh quốc, em đã có tình cảm với nơi này rồi."
Mục Lộc bàn bạc với Lục Lục, nhưng giữa nam nữ luôn tồn tại q