
cái, chưa hết giận, anh cứ đánh "Bốp bốp bốp bốp...." một lúc, cho đến
khi đôi mắt Tần Dư Kiều đẫm lệ, khóc òa lên.
Có lúc thân thể đau
đớn cũng sẽ dẫn đến nội tâm tinh thần sinh ra cảm giác uất ức. Mông Tần
Dư Kiều đau không còn cảm giác gì nữa, mà cô cũng đã khóc đến mức sắp
tắt thở rồi. Cô phản kháng mấy lần cũng vô dụng, liền tùy ý Lục Cảnh
Diệu bạo lực với mình, vừa khóc vừa nấc lên. Khóc được một tẹo lại nhớ
ra Hi Duệ còn đang ngủ ở sát vách, nên vội vàng đưa tay che miệng mình
lại, nước mắt chảy thành dòng, nhìn thật vô cùng tội nghiệp.
Lục
Cảnh Diệu đánh cho hả giận, sau đó cúi đầu nhìn Tần Dư Kiều nằm trên đùi anh. Anh cũng không thật sự đánh cô quá mạnh, sức lực cũng chỉ dùng ba
phần, chỉ có cô là khóc đến trời long đất lở.
"Khóc cái gì, Tần
Dư Kiều, em bao nhiêu tuổi rồi!" Giọng điệu Lục Cảnh Diệu còn có chút
lạnh lùng, vỗ vỗ lưng Tần Dư Kiều, "Em lớn rồi thì nên biết cái gì nên
đùa cái gì không nên đùa chứ? Em không biết vừa rồi anh...."
Tần Dư Kiều che miệng tiếp tục rơi nước mắt, một lát sau mới mở miệng nói
chuyện, chỉ có tiếng thút thít là vẫn không ngừng: "Anh rõ ràng là....
Có tật giật mình...."
Lục Cảnh Diệu nghĩ: Anh bị Tần Dư Kiều trả
đũa, nhưng lạnh mặt nhìn cô khóc bù lu bù loa lại làm cho anh có cảm
giác mình là người có tội. Sau đó anh liền ôm cả người cô lên: "Được
rồi, đừng khóc đừng khóc.... Kiều Kiều, em phải biết tình huống vừa
rồi...." Lục Cảnh Diệu thật sự không thể nói ra sự thực vừa rồi anh thật bị cô dọa sợ đến mềm nhũn.
"Thế nào.... Em còn dám uất ức à."
Lục Cảnh Diệu rút hai tờ giấy ăn ở đầu giường đưa cho Tần Dư Kiều, "Em
dám đem ‘hạnh phúc’ nửa đời sau này của em ra đùa giỡn hả, nể tình em
không biết tính chất nghiêm trong của sự việc, anh sẽ tha thứ cho em, em cũng đừng tự trách mình quá nhiều...."
Tần Dư Kiều cắn lên vai
Lục Cảnh Diệu một cái, thật muốn cắn đứt thịt của anh luôn. Lục Cảnh
Diệu không sợ đau, tiếp tục vỗ vỗ lưng cô. Đột nhiên anh nhìn thấy đầu
gối bị băng bó của cô, khuôn mặt liền giận giữ đến mức tái xám luôn.
Lục Cảnh Diệu chợt kéo Tần Dư Kiều ra, mắt nhìn đầu gối Tần Dư Kiều: "Sao lại thế này...."
Vết thương trên đầu gối Tần Dư Kiều là do lúc giằng co với Lục Nguyên Đông
bị ngã. Mặc dù chỉ ngã nhẹ nhưng vết thương lại không nhỏ, ít nhất cũng
đã thành công dọa được Lục Nguyên Đông. Vết thương không ngừng chảy máu
ấy đã kéo lại được một con người sắp mất dần sự tỉnh táo.
Đầu
tiên Lục Nguyên Đông ôm cô trở về vườn hoa trung tâm của biệt thự, người giúp việc của nhà họ Lục cũng ở đó, nhưng ba người đều không cầm được
máu, Lục Nguyên Đông đành vội vã đưa cô đến bệnh viện, chạy qua chạy
lại đến nửa đêm mới về.
Trên đường đưa cô trở về, Lục Nguyên Đông xin lỗi cô: "Kiều Kiều, dù em có tin hay không, anh chưa từng có ý tổn thương em...."
"Lục Nguyên Đông, anh thật sự khiến em buồn cười. Đầu tiên là anh làm tổn
thương em, sau đó lại nhẹ nhàng nói không muốn làm tổn thương em? Vậy
rốt cuộc là anh muốn như thế nào, chẳng lẽ anh cần em phải cảm tạ ân đức của anh sao? Hoặc là đàn ông các anh làm chuyện xấu mà còn muốn lập đền thờ?"
Lục Nguyên Đông đưa xe vào bãi đậu ở sau vườn hoa trung
tâm, lặng lẽ mặc cho Tần Dư Kiều mắng anh ta. Tần Dư Kiều mắng một lúc
cũng thấy chán, lúc cô ngừng lại Lục Nguyên Đông quay đầu nhìn cô bỗng
bật tiếng.
Tần Dư Kiều mất tự nhiên hỏi: "Cười cái gì mà cười! ?"
Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều: "Anh nhớ lại ngày đầu tiên đi xem mắt,
lúc ấy anh còn tưởng em là một cô gái nhà giàu trầm tĩnh thuỳ mị cơ."
Tần Dư Kiều hơi nhướn mày: "Bây giờ không phải sao?"
Lục Nguyên Đông lắc đầu, vẻ mặt có chút lười nhác tùy ý: "Không phải, có
lúc anh quả thật không thể hiểu nổi em là loại phụ nữ thế nào, cho nên
anh luôn muốn tìm hiểu thêm về em, nhưng.... Là anh không biết quý
trọng. Kiều Kiều, em nói xem nếu như lúc em mười sáu tuổi anh theo đuổi
em, em có để ý đến anh không?"
Tần Dư Kiều ngẩn người, sau một
lát, Lục Nguyên Đông quay đầu lại: "Chắc em vẫn thích kiểu đàn ông như
chú sáu nhỉ, còn có Giang Hoa nữa. Thật ra bọn họ có hơi giống nhau .... Đúng không?"
Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Nguyên Đông là một người
đàn ông yêu theo kiểu độc lập, anh ta không chỉ so sánh điểm giống nhau
của Diêu Tiểu Ái và Mục Lộc, mà còn cả Lục Cảnh Diệu và Giang Hoa nữa.
Thật ra không chỉ Lục Nguyên Đông cảm thấy Lục Cảnh Diệu và Giang Hoa giống
nhau mà rất người người cũng nói như thế. Sau khi khôi phục trí nhớ Tần
Dư Kiều cũng đã từng nghiêm túc suy nghĩ, ban đầu Quả Quả điên cuồng yêu Lục Lục như vậy, phải chăng là vì trên người Lục Lục có hình bóng
của Giang Hoa. Nhưng hiện giờ cô không cần suy nghĩ vấn đề này nữa rồi, bởi vì người Tần Dư Kiều yêu bây giờ là Lục Cảnh Diệu .
Lục Nguyên Đông nói: "Cho nên dù có quay về quá khứ, em cũng sẽ không thích anh."
Tần Dư Kiều cúi đầu: "Có đôi khi hai người đến với nhau không phải vì
thích. Em thừa nhận điều kiện tiên quyết để hai người ở bên nhau là tình yêu, nhưng có thể ở bên nhau mãi mãi hay không ngoại trừ dựa vào duyên
phận còn phải dựa vào thái độ.