
gồi rồi nhắn tin
cho Bạch Quyên. Sau đó cô cảm thấy người phụ nữ ngồi ở phía đối diện
thỉnh thoảng cứ quay đầu nhìn cô.
Tần Dư Kiều bị nhìn đến mức trán rút gân, sau đó mới chợt nhớ ra, người phụ nữ kia chẳng phải là Mục Lộc sao?
Tần Dư Kiều gửi tin nhắn cho Bạch Quyên: "Nếu như em gặp tình địch ngày xưa của mình thì em sẽ làm như thế nào?"
Bạch Quyên trả lời tin nhắn rất nhanh: "Là Lục Cảnh Diệu à?"
Sau một lát, Bạch Quyên lại gửi tiếp: "Mỉm cười, trong chớp mắt nụ cười tan thành mây khói."
Tần Dư Kiều bật cười, chỗ cô ngồi gần cửa sổ, chỉ cần quay đầu là có thể
nhìn thấy tất cả cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ sát đất. Màn đêm đã phủ
xuống, bên ngoài sáng ánh đèn, các toà nhà cao tầng ở hai bên đường phố
sáng ngời như quỳnh lâu ngọc vũ. Trên đường là dòng xe như nước, đèn sau chớp tắt, càng nhìn càng khiến người ta thấy sốt ruột.
***
Ngoại truyện nhỏ về thi cao đẳng và học lại
Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, có một vị bà con xa sau khi thi cao đẳng xong đến nhà họ Lục chơi. Người bà con xa này thi không được tốt cho lắm, cho
nên lần này tới thành phố S chủ yếu là để giải sầu.
Khi đó Tiểu
Duệ Duệ thường ở lại Lục trạch để Lục lão phu nhân chăm sóc. Trong
khoảng thời gian đó Tiểu Duệ Duệ cực kỳ thích vị khách từ xa tới này,
mỗi ngày đều quấn lấy người anh họ kia nói chuyện, hỏi tất cả những gì
cậu không biết.
"Anh ơi, thi cao đẳng là cái gì à?"
"Chính là một cuộc thi rất đáng sợ." Người bà con xa kia cảm khái, "Nhưng là do anh thi không tốt thôi."
"Cuộc thi à, em biết rồi." Tiểu Duệ Duệ hưng phấn nói, "Chính là một người làm bài tập phải không?"
Người anh họ xa dùng ánh mắt ‘em thật ngây thơ’ nhìn Tiểu Duệ Duệ: "Không khác mấy."
"Vậy anh thi thế nào?" Tiểu Duệ Duệ hỏi.
Người bà con xa kia rất đau lòng: "Không tốt, cho nên anh phải học lại."
Tiểu Duệ Duệ ngẩn người, sau đó sốt ruột kéo tay anh họ: "Anh đừng uống thuốc độc [1'>."
[1'> Học lại và uống thuốc độc đều đọc là [fùdú'>.
Ngày hôm sau, Lục Cảnh Diệu đón Tiểu Duệ Duệ về. Trên đường về Tiểu Duệ Duệ
hỏi ba: "Ba, về sau có phải con phải thi cao đẳng không ạ."
"Tùy con." Lục Cảnh Diệu trả lời.
Tiểu Duệ Duệ: "Vậy nếu như con thi không tốt thì cũng không cần uống thuốc độc phải không ạ...."
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai một cái.
Tiểu Duệ Duệ lo lắng cúi đầu: "Con không muốn uống thuốc độc...."
Lục Cảnh Diệu rất muốn ném con trai mình xuống xe, ném xuống xe. Quả nhiên
cô gái ngốc kia kéo chân chỉ số thông minh của con anh mà! Tần Dư Kiều đến chỗ bác sĩ Karo để tiến hành thôi miên khôi phục trí nhớ.
Khi mới khôi phục trí nhớ mọi kí ức về Edinburh vẫn không rõ ràng lắm.
Ngoại trừ bi thương không ngừng ùa về thì tất cả những cảnh tượng ở
Edinburgh đều rất mơ hồ, ngay cả Lục Lục cũng mờ nhạt. Cảnh tượng, nhân
vật, đối thoại đều không rõ ràng, tình cảm dây dưa bỏ không được cắt
không xong. Nhưng dù ở trong cảnh thôi miên, Tần Dư Kiều vẫn có thể cảm
nhận được tình cảm của Quả Quả một cách chân thật. Vui vẻ và ngọt ngào
lúc cô ấy và Lục Lục gặp nhau yêu nhau, nỗi bi thương sau khi tình yêu
thất bại, áp lực và nỗi buồn của cô ấy....
Đối với Tần Dư Kiều mà nói Quả Quả này rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Chỉ là một đoạn ký ức đột nhiên hồi phục tựa như chăm chú xem một bộ phim điện ảnh, kết
thúc người cũng mất. Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của Lục Lục, đột nhiên cảm thấy không tài nào gắn đoạn ký ức này với thực tế được.
Cô thấy khó chịu, đây là cảm giác gì, giống như cô đang nằm mơ một cơn
ác mộng đầy bi thương, sau đó có một giọng nói nói cho cô biết, đây
không phải là mơ, đây là ký ức mà cô đã vứt bỏ.
Sau đó đoạn ký ức của Tần Dư Kiều về Edinburgh ngày càng rõ ràng hơn, rõ đến mức từng chi tiết đều hiện ra ngay trước mắt. Cô nhìn thấy Quả Quả thổ lộ với Lục
Lục; nhìn thấy anh và Quả Quả nắm tay nhau đi trong thành phố đẹp như
một bức tranh.... thấy Quả Quả mỗi ngày đều khắc lên bức tường trắng một chữ "Chính"; thấy Quả Quả rời khỏi Lục Lục kiên quyết và đau đớn đến
nhường nào, thấy Quả Quả ở Harl dũng cảm quyết định sinh hạ đứa bé; thấy Lục Lục vô tình gặp gỡ Quả Quả ở Harl, thấy Lục Lục rời khỏi Harl, Quả
Quả đang ôm bụng nằm trên ghế sa lon khóc đến không thở nổi....
Sau đó thì sao, Lục Lục nhốt Quả Quả, rồi Quả Quả thấy Mục Lộc ở dưới tầng. Sau đó là cô ấy và Lục Lục dè dặt ở bên nhau, cuối cùng là Quả Quả rời
đi....
Nhưng trong đó có rất nhiều chuyện Lục Lục vẫn không biết. Ví như anh cho rằng lúc đó tâm trạng Quả Quả vẫn rất ổn định, thật ra
mỗi lần cô mất tích không từ mà biệt là bởi vì cô bắt đầu phát bệnh tâm
thần. Cô len lén núp ở một góc của thành phố không để cho Lục Lục biết.
Có một lần Lục Lục cùng Quả Quả nói chuyện phiếm, Quả Quả hỏi Lục Lục, anh cảm thấy em là loại phụ nữ như thế nào. Lục Lục cười trả lời, tìm rất
nhiều từ ca ngợi để hình dung Quả Quả: nhiệt tình, đáng yêu, hoạt bát,
còn nâng mặt cô lên trịnh trọng nói: "Tóm lại là một cô nhóc đáng yêu."
Đáng yêu? Vì sao cô lại khiến Lục Lục thích cô, bởi vì khi đó Quả Quả cố ý
khiến anh thích. Cho nên mỗi khi Quả Quả trở nên điê