
i không
thể chống cự, Dương Lạp nhắm tịt mắt, nước mắt giàn ra hai bên má. “ Thế là hết
sao? Cuộc đời mình kết thúc thế này sao? Lạy Chúa…”
“ Rầm”, cánh cửa phòng y tế bị đá bật tung ra, một
dáng người quen thuộc xuất hiện sừng sững trước hai người.
Đó là Hoàng Hiểu Vương.
- Vương, em làm trò gì ở đây thế hả? – Giọng thầy
Đường gằn lại với kẻ phá đám giữa chừng.
Như thấy được vị cứu
tinh, Dương Lạp cố vùng ra khỏi bàn tay đang lơ là của thầy giáo. Gắng gượng
chạy đến nép sau cánh cửa. Mồ hôi cô chảy ròng ròng...
- Ha ha, thầy Đường, hành động vừa rồi của thầy thật
mất mặt quá, ha ha…
Hoàng Hiểu Vương chế giễu
con người đang ngồi trên giường với vẻ mặt hốt hoảng, giọng run run:
- Em nói gì hả?
- Ồ! Sao thầy lại hỏi em thế? ha ha…
Thấy thái độ của Vương,
thầy Đường bỗng thay đổi, quay ra cười đểu giả:
- Hừ…cho dù em đã nhìn thấy, thì đã sao nào? Em làm gì
được tôi?
- Làm gì ấy á? Em chỉ cần báo với Ban Giám Hiệu là
thầy sẽ về hưu ngay thôi. Ha ha...
Không tỏ chút gì bối rối,
thầy Đường vẫn dương dương tự đắc:
- Họ sẽ tin lời một thằng nhóc như mày sao? Thằng
khốn…
“ Thầy giáo mà lại ăn nói như vậy với học sinh sao?
Hóa ra thầy Đường là người như vậy?” Dương Lạp vẫn chưa hoàn hồn.
- Nếu em có cái này thì sao?
Vừa nói, Hoàng Vương vừa
rút ra chiếc điện thoại có quay lại cảnh tượng vừa rồi. Mặt thầy Đường trắng
bệch, sợ hãi, giọng van nài:
- Ấy, Tiểu Vương à…Em hãy bình tĩnh đi. Có gì còn thỏa
thuận được mà. Thế này, tôi sẽ cho em qua môn của tôi. Được chứ?
- Lão già, tôi chẳng cần đâu. – Hoàng Hiểu Vương quay
ra nhìn Dương Lạp.
Vẫn vẻ mặt cười cười nói
nói:
- À, Tiểu Lạp hả? Ừ, ừ…em cũng thế nữa. Thầy xin lỗi!
“ Thật là giả tạo” Dương Lạp thấy muốn ói đến nơi.
- Ôi ôi không được rồi…Tâm trạng tôi chẳng tốt chút
nào, thôi tôi phải đưa cái này cho người ta thôi.
Chợt Dương Lạp thấy
choáng váng…mắt mờ mờ, không nhìn rõ phía trước nữa…Khắp người nóng ran, đôi
chân buốt đau. Chỉ còn nghe thoáng giọng của Hoàng Hiểu Vương…
- Tiểu Lạp, Tiểu Lạp…cô sao thế này, này…..
Dương Lạp nằm viện cũng
đã được ba ngày, các bạn trong lẫn ngoài lớp ngày nào cũng đến thăm cô. Hôm nay
là một tốp bạn nữ đến với một giỏ trái cây và bó hoa dành dành rất đẹp. Lúc
này, cô mới thật sự cảm nhận các bạn đối với cô không còn tệ như trước kia nữa.
- Tiểu Lạp, nghe nói cậu nhập viện, bọn mình lo lắm
đó!
Giọng một cô bạn nghe
chua lanh lảnh, nhưng cô vẫn rất vui vì nhận được sự quan tâm của bạn bè. Cô
khẽ mỉm cười dịu dàng:
- Cảm ơn các bạn, mình không sao!
Nói là không sao chứ thực
ra hai chân cô phải băng kín, toàn thân nhức nhối, mệt muốn lả đi.
- Thầy Đường bị đuổi việc rồi, kí cả vào giấy hành
nghề luôn, chắc chẳng trường nào nhận vào dạy nữa đâu nhỉ. - Một bạn nữ ngồi
trên giường cô, ngoe nguẩy nghịch đuôi tóc mình.
- Ừ, ông ta quá đáng thiệt, dám làm vậy với nữ sinh,
lại còn bạo lực nữa chứ.
- Vậy mà trước giờ bọn mình toàn phải nhẫn nhịn ông
ta. Cũng nhờ Vương mà lão ta ra khỏi trường mình.
Nhắc mới nhớ, tại sao cô
lại ở bệnh viện nhỉ? Ai đã đưa cô tới đây, từ lúc ấy…
- Mình cũng ước có một lần giống như Tiểu Lạp ấy,
thích ghê cơ! – Một cô bạn rít lên, má đỏ ửng.
- Là sao? Có chuyện gì hả? – Dương Lạp tò mò hỏi.
- Trời, cậu không nhớ gì hết ấy hả? Chán thật nha, cái
cảnh đó lãng mạn hết sảy luôn.
Mấy người không được
chứng kiến cũng bắt đầu háo hức đòi nghe kể.
- Nghe nè, hôm đó vừa kết thúc giờ ăn trưa thì bọn
mình bắt gặp Tiểu Vương trên tay bế Dương Lạp chạy hồng hộc từ tầng 3 xuống, có
vẻ rất mệt, người cậu ấy nhễ nhại mồ hôi, thở hồng hộc bảo bọn mình gọi xe cấp
cứu, có vẻ rất lo lắng. Còn Tiểu Lạp thì khỏi nói, ngất luôn rồi, mặt lẫn môi
trắng bệch ra, chân thì tím ngắt, máu đông cả vào. Ôi, cứ như phim tình cảm ấy.
Cả phòng được dịp ồ lên
kinh ngạc, Dương Lạp thì đơ ra, miệng há hốc…
.......
Nắng chiếu yếu ớt qua
khung cửa sổ bệnh viện, mang một sắc màu hồng đào xuống bình hoa dành dành đang
tỏa mùi thơm ngào ngạt. Dương Lạp đã thiu thiu ngủ, đôi môi nhỏ hồng khẽ mấp
máy nói mớ, nước da đã không còn nhợt nhạt nữa, lúc này trông cô như một nàng
công chúa ngủ say vậy. Cửa phòng khe khẽ mở, Hoàng Hiểu Vương bước vào, nhẹ
nhàng đến bên giường bệnh, ngồi xuống ghế, ngắm nhìn cô một hồi lâu, mỉm cười…
“ Anh sẽ bảo vệ em, anh hứa đấy, cô nhóc của anh ạ!”
Đã bốn giờ chiều rồi,
Hoàng Hiểu Vương lặng lẽ đứng dậy, đặt vào tay Dương Lạp một viên kẹo bạc hà.
Bước ra khỏi phòng…Trời đã bắt đầu chạng vạng, nắng tắt sau những rặng mây thưa
thớt, nhường chỗ cho màn đêm ào tới.
“- Em muốn ăn kẹo cơ!
- Được rồi, được rồi, ráng đợi chút đi. Anh sẽ mua cho
em mà!
Dương Phong ôm ghì Dương
Lạp vào lòng, thủ thỉ. Anh lúc nào cũng dịu dàng với cô như thế, cho dù cô có
bướng bỉnh như thế nào.
- Em thích ăn kẹo gì nào?
- Kẹo bạc hà, kẹo bạc hà là tuyệt nhất!
- Ok! Ok! Anh chiều, em muốn có bao nhiêu cũng được!
Nhưng ngoan nhé, đứng đây chờ anh…!
Dương Lạp đã đứng chờ
Dương Phong…
Một tiếng…
Hai tiếng…
Năm tiếng…
Sao anh đi lâu thế? Sao
anh chưa mua