
Anh Trần lè lưỡi, rụt cổ lại.
“Cố Đại
Hải, anh kiếm chỗ nào ngồi đợi đi!”. Tôi đẩy Cố Đại Hải ra ngoài cửa.
“Sao?
Anh ngồi với em một tí thôi mà!”. Cố Đại Hải có vẻ không vui.
“Bọn
Thẩm Lãng mười một giờ tối nay mới về tới nơi cơ mà, anh sốt ruột thì tới bến
tàu, quỳ luôn ở đấy đi!”. Lúc nãy, mấy người đi qua cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, chủ yếu
là vì điệu bộ ngớ ngẩn của Cố Đại Hải, ai biết thì nghĩ anh ấy vui vì tìm được
em gái, ai không khéo lại tưởng bọn tôi đang làm gì đó ấy chứ.
“Ối!”
Cố Đại Hải chỉ lo quay đầu lại nói chuyện với tôi mà không để ý đằng trước nên
đâm sầm vào một người, đồ đạc rơi đầy xuống đất.
“Xin
lỗi nhé! Xin lỗi!”. Cố Đại Hải vội giúp người ấy nhặt đồ lên. “Ơ, Hoa Thiên à?”
“Không
sao đâu”. Hoa Thiên cười.
“Xin
lỗi anh!”. Tôi nói rồi đá Cố Đại Hải. Từ sau chuyển công tác đó, Hoa Thiên như
biến mất khỏi thế gian này, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt tôi. Bà chị già
trong phòng tôi bảo hình như anh ấy bị ốm, sút mất mấy cân liền.
“Vẫn
chưa ra à? Sao lại chưa ra nhỉ?”. Cố Đại Hải nhấp nhổm như ngồi trên bếp lửa,
lượn đi lượn lại trước mặt tôi.
“Đại
ca, anh làm em chóng mặt rồi đấy!”. Tôi không thèm nhìn anh ấy nữa, đúng là
phiền phức.
“A
lô!”. Thẩm Lãng gọi điện thoại tới, tôi còn chưa kịp nói câu nào đã bị Cố Đại
Hải giật ngay lấy cái di động.
“A lô,
A lô, Tiểu Khê đâu?”. Cố Đại Hải hét vào điện thoại như người điên. “Hả? Đi vệ
sinh à? Thế khi nào hai người tới? Muộn chút hả? Ờ, được, bọn em đợi”. Mặt anh
ấy như diễn tuồng, đang vui thì xẹp ngay xuống, lúc thì ngán ngẩm, có lúc lại
thất vọng nữa chứ.
“Ha
ha…”. Nhìn Cố Đại Hải như thế, tôi không nhịn nổi cười. “Này, anh kích động thế
làm gì? Ngồi xuống uống nước đi!”
“Không
uống, uống nhiều lại buồn đi vệ sinh, nhỡ họ ra lại không gặp anh”. Cố Đại Hải
lắc đầu quầy quậy.
“Sao
anh cứ như trẻ con thế hả?”. Tôi cười.
Mãi gần
mười hai giờ đêm, Thẩm Lãng và Cố Tiểu Khê mới chịu xuất hiện.
“Hu hu,
Tiểu Khê à, sao em lại ngốc nghếch vậy chứ?”. Vừa nhìn thấy em gái, Cố Đại Hải
đã xông đến, ôm lấy nó rồi sụt sịt khóc, kéo thế nào cũng không chịu buông.
Không những tôi và Thẩm Lãng mà cả Cố Tiểu Khê cũng sợ hãi, chẳng biết làm thế
nào.
“Anh,
em xin lỗi!”. Ngồi lên xe rồi, Cố Tiểu Khê mới quay sang xin lỗi Đại Hải.
“Không
sao, không sao! Về nhà là được rồi, đừng như vậy nữa nhé! Em làm anh và bố mẹ
lo lắm đấy!”. Cố Đại Hải lái xe mà mắt vẫn đỏ hoe, nhìn không khác gì mắt thỏ.
“Đúng
thế, em xem anh trai em sợ kìa, lần đầu tiên chị nhìn thấy Cố Đại Hải khóc lóc
thảm thiết như thế đấy!”. Nói đến đó, tôi lại cố nén cười.
“Anh…
Đấy là vì tình cảm bột phát thôi”. Cố Đại Hải ngượng ngịu.
“Ha ha,
không sao, không sao, em biết, em biết mà!”. Tôi nhìn Thẩm Lãng qua kính chiếu
hậu. “Lần này anh cũng khá đấy, nhưng về đến nhà, nhớ phải bịa chuyện đi công
tác đấy, biết chưa hả?”
“Anh
biết rồi. An Nguyệt không giở trò gì chứ?”. Thẩm Lãng nhìn tôi.
“Không”.
Thực ra người mà tôi không yên tâm nhất chính là Thẩm Lãng, ông anh tôi thật
thà từ bé, chỉ lo sau này lại làm lộ hết chuyện. “À, Ngụy Tử Lộ về rồi đấy,
nhưng anh ấy chẳng còn nhớ gì cả.”
“Thật
à? Sau này có thể nhớ lại chứ?”. Thẩm Lãng vươn người ra, bám vào thành ghế tôi
đang ngồi.
“Không
biết nữa, em và Tiểu Ngư đang nghĩ cách phối hợp điều trị với bệnh viện”. Cố
Đại Hải tiếp lời.
“Tiểu
Ngư à, anh có chuyện muốn nói với em”. Ngay ngày hôm sau, Thẩm Lãng đã chạy tới
gặp tôi.
“Em
biết anh muốn nói gì, gặp nhau ở quán cà phê dưới sảnh đi!”. Chẳng cần đoán
cũng biết mục đích chuyến thăm của anh ấy.
“Cố Đại
Hải là người tốt”. Đó là câu đầu tiên Thẩm Lãng nói khi vừa ngồi xuống.
“Em
biết, thế nên em chỉ làm khổ anh ấy lần này thôi, em thề!”. Tôi nghịch cốc trà
trong tay. Mép trên túi trà có một sợi dây nhỏ, đầu kia gắn một mảnh giấy đề
tên cửa hàng. Tôi không thích uống trà túi lọc vì nó khiến tôi cảm thấy bị phụ
thuộc, sợi dây cứ kéo lên kéo xuống, dùng xong rồi thì bỏ luôn, giống như mình
gặp phải sự cố rồi diệt vong vậy, đã không được thì có muốn níu kéo cũng chẳng
được.
“Có cần
anh giúp gì không?”. Thẩm Lãng nhìn tôi nghịch sợi dây. “Em toàn thích một mình
chịu đựng mọi việc, luôn lo người quanh mình phải chịu phiền phức.”
“Em vĩ
đại thế thật hả?”. Tôi nhấc túi trà ra.
“Ha ha…
Lần này, anh phải cảm ơn em, nếu không, sợ rằng cả nửa đời còn lại, anh sẽ phải
sống trong đau khổ mất”. Thẩm Lãng cười cười.
“Nói
thế hơi sớm đấy, chuyện An Nguyệt còn chưa giải quyết xong, chị ta không phải
là người dễ đối phó đâu!”
28.
Cố Tiểu
Khê ở nhà tôi và Cố Đại Hải mấy hôm, đến cuối tuần, chúng tôi mới đưa nó về
nhà.
“Mẹ!”.
Vừa nhìn thấy mẹ, Cố Tiểu Khê liền òa khóc, bố chồng tôi cũng khóc theo, làm
tôi và Cố Đại Hải không kìm được nước mắt.
“Con
ngốc quá, có biết suy nghĩ tí nào không hả?”. Mẹ chồng tôi vỗ nhẹ vào lưng con
gái cưng.
“Đồ
ngốc! Làm bố lo muốn chết!”. Tuy bên ngoài, bố Cố Đại Hải tỏ ra nghiêm khắc như
vậy chứ lúc xúc động, ông cũng sụt sà sụt sịt như mẹ anh ấy.
“Ăn đi,
mau ăn đi con!”. Mẹ Cố Đại Hải làm m