
cuối cùng đành nhịn, chỉ thò tay vào túi lấy ra
một cái ví da, móc hai trăm tệ đưa cho Hứa Trác Nghiên: “Đủ rồi chứ?”
Hứa
Trác Nghiên tức muốn phát điên lên, cô gật đầu: “Anh giỏi lắm!”, nói rồi liền
móc điện thoại ra, lập tức ấn ba số gọi 110 [1'>.
[1'> Số điện thoại gọi
cảnh sát, tương đương với 113 của Việt Nam.
Điện
thoại được kết nối, Hứa Trác Nghiên lập tức nói: “Ở cổng khách sạn Cách Lan Vân
Thiên, có hai gã đàn ông sỉ nhục con gái nhà lành ngay trên đường phố, còn định
mua dâm, đây có còn là đất nước xã hội chủ nghĩa nữa không hả? Các anh mau qua
đây mà xem đi!”
“Họ tên
người báo và phương thức liên hệ!”, đầu dây bên kia hỏi.
“Hứa
Trác Nghiên, số điện thoại 139xxxxxxx”
Suốt cả
quá trình, “anh Phàm” chỉ lạnh lùng quan sát, khóe miệng khẽ nhếch lên cười
nhạt. Anh ta dìu tên say rượu, chỉ vào Hứa Trác Nghiên, từ từ nhả từng chữ:
“Tôi dìu anh ta lên trước, nếu không lát nữa xảy ra chuyện đổ máu gì tôi không
chịu trách nhiệm đâu đấy! Cứ ở đây đợi tôi, lát nữa tôi sẽ quay lại tính sổ với
cô!”
Hứa
Trác Nghiên khẽ hừ giọng: “Tôi sẽ không đi đâu, loại người giàu lên chỉ trong
một đêm như các người suốt ngày vung tiền làm trò bậy bạ! Anh có biết hai trăm
tệ trong tay anh đủ để đóng học phí cho một đứa trẻ ở Thanh Đảo không, thế mà
anh mang đi để chơi gái. Tôi thật không hiểu việc tìm gái thỏa mãn nhu cầu sinh
lý của anh có quan trọng đến thế không? Thế này thì có khác gì động vật? Các
người không có chị em, cô dì hay sao? Tại sao lại khinh thường phụ nữ như
vậy?”. Không hiểu tại sao Hứa Trác Nghiên lại phẫn nộ đến vậy, cô không thể kìm
nén nước mắt lưng tròng, cô chợt nhớ đến anh, anh cũng là một doanh nhân thành
công, nhưng tại sao lại khác xa đến thế? Cảm giác đau đớn khó nói thành lời, để
cuối cùng nước mắt tuôn rơi.
Anh
Phàm nhíu mày, dìu gã say rượu đi vào trong khách sạn, chỉ nói một câu: “Thôi
đủ rồi, cáu kỉnh gì chứ, giải tán đi! Một lát nữa cảnh sát đến, cô phải trình
bày với họ cả buổi, có mệt không hả?”
Hứa
Trác Nghiên nhìn theo cái bóng của họ, cảm thấy hơi do dự. Đúng thế, bọn họ đi
rồi, đuổi theo hay là đứng yên tại chỗ? Dường như đều không ổn, đuổi theo ư,
mình là thân con gái, lại chẳng quen thuộc thành phố này, nhỡ có xảy ra chuyện
gì thì mình chịu thiệt là cái chắc! Mà đứng ngây ra đây, tí nữa cảnh sát đến,
chẳng lẽ cô diễn kịch một mình sao? Nghĩ vậy Hứa Trác Nghiên đành cười như mếu,
lắc đầu ủ rũ bỏ đi.
Ngủ đi
một giấc, đi tắm một cái, gột hết những bực bội, mệt mỏi, lại một lần nữa điều
chỉnh tâm trạng của mình. Đúng vậy, mình là con gián đập không chết, một kẻ lạc
quan vô địch, cho dù phải đối mặt với hoàn cảnh nào, không chỉ có thể biến nguy
thành an, thay đổi theo hoàn cảnh mà còn có khả năng thích nghi cực cao, sống
rất chủ động.
Nghĩ
thông rồi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Cô lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, cầm theo
một túi bánh mì, xách theo cái túi đi ra khỏi nhà trọ. Cái gọi là nhà trọ chẳng
qua là một căn hộ hai phòng ngủ ở tòa chung cư Thanh Niên gần công ty, đương
nhiên là công ty trả tiền thuê rồi. Giờ chỉ có mình Hứa Trác Nghiên ở, vì vậy
lúc đầu cô vẫn còn thấy sợ, bởi vì sợ nên cô đã chọn ngủ ở trong căn phòng ngủ
nhỏ hơn, không gian nhỏ hẹp có cảm giác an toàn hơn. Mỗi tối trước khi đi ngủ,
cô thường kiểm tra kĩ lưỡng cửa giả, đồng thời bật hết đèn hành lang lên, nhưng
cho dù có là như vậy, suốt một tuần đầu, cô vẫn gần như thức trắng đêm.
Giờ
thì tốt rồi, cứ mỗi ngày mệt mỏi về đến nhà, cô vùi đầu vào gối là ngủ tít,
thỉnh thoảng quên cả ăn cơm tối, đa phần là nấu tạm mì ăn cho xong bữa. Lúc tâm
trạng vui vẻ, cô sẽ cho vài lát cà chua, một ít rong biển, một ít tôm nõn, bởi
vì cô ghét cái cảm giác một mình làm cơm trong bếp. Điều đó sẽ khiến cô không
tự chủ được mà nghĩ đến gia đình ấm ấp của chị họ, tại khu Tử Viên, anh đang
đeo tạp dề, băm băm chặt chặt cái gì đó trong bếp, phần còn lại nhường cho chị
họ chuẩn bị các món ăn dinh dưỡng cho con gái. Thật khó để mà liên tưởng hình
ảnh anh trong bộ tạp dề, lúi húi ở bếp với lúc anh đứng trước hội nghị. Cô từng
rất ngưỡng mộ hình ảnh ấy, nhưng giờ đây cô chỉ muốn lãng quên.
Cô
quyết định sẽ đến trung tâm Nord ở chỗ giao cắt giữa đường Kim Điền và đường
Phúc Trung, trước tiên sẽ gọi một cú điện thoại, sau đó trực tiếp đi lên tầng
mười tám, tức là khi văn phòng làm việc của trụ sở hệ thóng cửa hàng thuốc Hải
Vương Thần Huy. Giám đốc thu mua Đổng Triệu vừa nhìn thấy Hứa Trác Nghiên đến
thì nhìn cô với vẻ có lỗi: “Giám đốc Hứa, thật ngại quá, tổng giám đốc Lâm của
chúng tôi còn chưa đến. Tài liệu của các cô chúng tôi đã báo lên tuần trước
rồi, thực sự cô không cần ngày nào cũng đến đây đâu, có tin tức gì tôi nhất
định sẽ thông báo cho cô trước tiên!”
Hứa
Trác Nghiên khẽ mỉm cười, gật đầu, cố làm vẻ ủ dột: “Haizz, tôi sốt ruột quá!
Các anh là hệ thống cửa hàng thuốc lớn nhất Thâm Quyến này, ngày nào chưa vào
được cửa hàng các anh là ngày đó tôi chưa thể ăn nói với sếp tôi, hay là tôi cứ
ngồi ở đây, anh có việc gì làm để tôi làm giúp anh nhé!”
“