
cô thì cô cứ trả lời. Cô ta có tiền
án tổ chức phụ nữ bán dâm, vì vậy, tối qua cô đi với cô ta, cô phải khai báo rõ
ràng nếu không sẽ khó tránh khỏi liên lụy!”
Hứa
Trác Nghiên trầm ngâm, nhìn sang phía Lý Thanh Hải, cô cảm thấy anh ta có vẻ
đáng tin.
Lý
Thanh Hải, ánh mắt lạnh lùng nhìn viên trợ lí trẻ tuổi, quyết định tự mình vào
cuộc. “Hiện giờ cô thực sự nên nói sự thật, cô biết bao nhiêu thì nói bấy
nhiêu!”
Hứa
Trác Nghiên ngây người, cô cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nói cái gì
đây? Chẳng lẽ kể toàn bộ cái qúa khứ đau đớn mà Liêu Vĩnh Hồng không muốn nhớ
lại cho bọn họ nghe ư? Cô không làm được, đó là đời sống riêng tư của Liêu Vĩnh
Hồng, nếu muốn nói phải để tự Liêu Vĩnh Hồng nói ra, như vậy chí ít chị ấy cũng
được hưởng khoan hồng, vì vậy bản thân mình không được nói. Thế là Hứa Trác
Nghiên bặm môi, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Hải: “Anh Lý, tôi quen tổng giám đốc
Liêu đã được một thời gian dài, anh có biết hoạt động khuyến học “Hoa bươm bướm
Thanh Hải” chưa?”
Lý
Thanh Hải lắc đầu, trên mặt chẳng chút biểu cảm, ánh mắt dừng lại trên mặt cô
vài giây.
Hứa
Trác Nghiên nói tiếp: “Ngày 1 tháng 10 năm ngoái, tại quảng trường thương mại
Trung Quang Thôn của Bắc Kinh, có một hoạt động quyên góp cho các trẻ em thất
học trên quy mô lớn, tôi là một thành viên trong tổ chức ấy, mà Liêu Vĩnh Hồng
lại là nhà từ thiện. Chúng tôi đã quen biết nhau như vậy đấy, về sau nhận lời
mời của chị ấy, sau Tết Nguyên Đán năm nay tôi đến Thâm Quyến, phụ trách tiêu
thụ và mở rộng thương hiệu cho công ty chị ấy. Tôi biết Liêu Vĩnh Hồng trên
thương trường là một phụ nữ giỏi giang và độc lập, ngoài công việc, chị ấy
giống như một người chị lớn, dạy cho tôi rất nhiều đạo lí cuộc đời, ví dụ như:
kiên cường, lạc quan, tích cực và bao dung. Đây là toàn bộ những gì tôi biết về
chị ấy!”
Không
nằm ngoài dự đoán, cô ấy hoàn toàn không hay biết sự tình. Không biết tại sao,
Lý Thanh Hải lại thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Điền Điềm nhìn sắc mặt của
cấp trên mà không khỏi thắc mắc, vốn nghĩ Hứa Trác Nghiên là một điểm mấu chốt
để phá vụ án này, chẳng ngờ cô lại còn ca tụng kẻ tình nghi.
Lý
Thanh Hải cầm cái cốc giấy trước mặt, rót ít nước vào đó rồi ném đầu mẩu thuốc
lá vào cốc.
“Những
gì cô nói chúng tôi sẽ đi điều tra!”. Lý Thanh Hải nhìn Hứa Trác Nghiên: “Tốt
nhất cô cũng nên có sự chuẩn bị về mặt quản lý. Cái công ty này là do Liêu Vĩnh
Hồng đầu tư, nếu như tội danh của cô ta thành lập, chứng thực tiền đầu tư vào
công ty này hồi đầu là tiền phạm pháp, vậy thì công ty chắc chắn sẽ bị xử lí và
đóng cửa. Ngoài ra, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra trong nội bộ công ty, hi
vọng cô có thể phối hợp!”
Hứa
Trác Nghiên không thể ngờ sự thể lại nghiêm trọng đến mức này. Từ sở cảnh sát
đi ra, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề, không biết phải đối mặt với tất cả
những chuỵên này ra sao. Có lẽ mình nên đi tìm Lâm Khởi Phàm bàn bạc một chút.
Nghĩ vậy, Hứa Trác Nghiêm lần đầu tiên chủ động gọi cho Lâm Khởi Phàm.
“A
lô!”. Điện thoại kết nối, Hứa Trác Nghiên bỗng thấy chẳng biết phải nói gì.
“Nghiên
Nghiên, là em phải không?”, Lâm Khởi Phàm có vẻ sốt ruột, gọi tên cô mấy lần.
Điều
này khiến Hứa Trác Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nói thế nào đi nữa
anh ta cũng vẫn quan tâm đến mình: “Là tôi, tôi muốn gặp anh!”
Lâm
Khởi Phàm có vẻ rất ngạc nhiên, đột ngột được Hứa Trác Nghiên chủ động gọi điện
thoại cho, còn ăn nói rất dịu dàng, khiến cho Lâm Khởi Phàm vô cùng hào hứng:
“Được thôi, giờ em đang ở đâu?”
Hứa
Trác Nghiên nhìn xung quanh, cũng không tiện nói đang ở cửa sở cảnh sát nên
đành nói bừa: “Đến quán Danh Điển dưới công ty anh đi, khoảng nửa tiếng nửa tôi
có mặt!”
“OK!”,
Lâm Khởi Phàm cúp điện thoại, trong lòng vui không tả xiết. Nhưng ngay sau đó,
gã đàn ông họ Tàng đẩy cửa bước vào, mang đến cho anh một cơn ác mộng khủng
khiếp.
Hai
người đó thì nhau hút thuốc, khiến cho đứng từ ngoài nhìn vào, văn phòng tổng
giám đốc nghi ngút khói thuốc. Gã họ Tàng giơ tay đấm vào đùi mình: “Làm thế
nào bây giờ anh Phàm, toàn bộ vốn liếng của em điều bị kẹt trong cái dự án này
rồi, còn cả khỏan vay ngân hàng và khoản tiền em vay anh nữa!”
Lâm
Khởi Phàm đi đi lại lại trong phòng, lồng lộn như một con mãnh hổ: “Làm thế
nào, tôi có thể làm thế nào được chứ? Đã bảo cậu từ sớm đừng có làm mà cậu cứ
không nghe, ngành bất động sản hiện nay, mặc dù thị trường cứ nóng lên sốt xình
xịch nhưng chính sách ở trên mỗi ngày một khác, cậu đi đầu tư toàn bộ tiền vào
trong đó, vốn dĩ là nguy cơ rất lớn!”
“Ai
mà nghĩ được chuỵên này chứ, em cũng định sau khi lấy được giấy phép, chỉ cần
bắt đầu phiên giao dịch là tiền sẽ về, tự nhiên sẽ có vốn điều động. Ai ngờ bên
trên lại đưa ra chính sách, không cho phép bán các công trình chưa hoàn thiện,
phải chờ hoàn thành mới được bán ra, em làm gì có tiền để mà chờ đến lúc ấy?”
Điện
thoại bàn lại đổ chuông, Lâm Khởi Phàm nhấc máy, đã bực lại càng thêm bực, là
giám đốc thu mua nói hóa đơn thanh toán một lô hàng mới cần chữ kí của anh, Lâm
Khởi Ph