
đặcbao quanh anh, vừa giống như rất nhiều cái miệng nhỏ nhắn hút thật chặt. Mỗi cái thúc vào là mỗi lần cho anh thỏa mãn. Vào một tấc đều muốn xuất toàn lực, mà kịch liệt ra vào càng thêm kích thích thân thể nhạy cảm của cô nhanh chóng leo lên đỉnh núi. Cao triều qua đi hoa huyệt cũng bộc phát thu xoắn mãnh liệt khiến Chung Soái cứ mãi suýt xoa
"Bảo bối, em thật chặt, mút anh đến mức anh không nhúc nhích được!" Anh ngừng lại, phun bắn dục vọng, dùng sức hơn đẩy vào, giống như dã thú, ở trong cơ thể cô không ngừng rút ra đưa vào, cũng thỉnh thoảng xúc động trong cơ thể cô nhỏ vài giọt bạch dịch.
Mới vừa trèo lên đỉnh Tiếu Tử Hàm vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, liền bị lần nữa đẩy vào hướng núi lửa cực nóng hơn, toàn thân tựa hồ cũng đang thiêu đốt, da thịt trắng nõn lộ ra sắc màu đỏ thắm.
Không cách nào khắc chế cảm giác sướng khoái điên cuồng tràn ngập ở trong người, làm cho cô chỉ có thể dựa vào bản năng ngâm nga. Bật thét lên, "Ừ. . . . . ."
"Ngoan, gọi anh, gọi anh đi!" Chung Soái đúng lúc nói lên yêu cầu.
"Ông xã. . . . . . Ừ, ông xã. . . . . ."
Thõa mãn với sự thuận theo của cô, Chung Soái càng thêm càn rỡ hung mãnh đoạt lấy cô, lần lượt mãnh liệt rút ra, chen vào mang đến cảm giác mãnh liệt, cấm dục quá lâu khiến thân thể cơ hồ không nén được trong hoa huyệt xoắn chặt như thế. Dây dưa, khát vọng đem trong cơ thể bắn ra.
"A. . . . . . Chung Soái. . . . . ." Trong cơ thể, vật nam căn của hắn căng cứng lấp đầy cô, khiến giác quan Tiếu Tử Hàm kích thích cực độ. Khoái cảm ùa đến làm cho cô ưỡn người, nhỏ giọng kêu khóc tên của người đàn ông.
Kiều mị khẽ ngâm lại là xuân dược kích thích nhất, Chung Soái kéo cao chân của cô giắt bên hông, thay đổi rất nhanh động tác rút ra đưa vào, cảm thấy u huyệt của cô lần này co rụt còn nhiều hơn so với lần trước, anh ra sức một cái, đánh thẳng vào tử cung cô, rồi lại rút ra, đẩy vào, cùng hòa trong niềm khoái cảm của nhau. Đến tột cùng vui sướng, anh phóng thích ra chất lỏng cùng dòng nước ấm trong cơ thể cô giao hội. . . . . .
Người ta thường hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, Tiếu Tử Hàm cuối cùng hiểu là ý gì, nín nhịn hơn ba tháng Chung Soái chính là một dã thú quá đói, đem cô lăn qua lộn lại, trước trước sau sau giằng co nhiều loại tư thế, giày vò đến sau nửa đêm mới thả cô đi ngủ. Cô mới vừa khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, kéo qua chăn che đầu ngủ cho thoải mái, ai ngờ đồng hồ sinh vật đáng chết của Chung đoàn trưởng lại ra ngoài náo loạn.
Mới sáng sớm, lúc anh vừa tỉnh lại, không nói hai lời, kéo cô mơ màng tiếp tục lăn lộn thêm vài lần nữa, đem cô hành hạ hơn nửa canh giờ mới kịch liệt phun ra.
Xong chuyện, ăn uống no đủ Chung Soái bế cô vào trong ngực thật chặt, dịu dàng nói, "Ngoan, ngủ tiếp một lát ."
Tiếu Tử Hàm ậm ừ một tiếng "Ừ", ở trong lòng anh tìm tư thế thoải mái, ngủ thật say.
Nghe trong lồng ngực truyền tới tiếng hít thở đều đều, Chung Soái lộ ra nụ cười thoả mãn, bàn tay khẽ vuốt tóc của cô, một cái lại một cái dịu dàng mà thân mật.
Cô vợ nhỏ của anh, cảm giác ôm cô thật tốt! Anh ôm sát cô, trong đầu chợt lóe lên câu hỏi mà Chung Dao nói lúc chia tay, "Anh ba, anh. . . . . . Yêu cô ấy sao?"
Chung Soái khẽ nhướng cao mày, cợt nhã, cười một tiếng, cúi đầu, khẽ hôn lên thái dương cô, lặp lại câu trả lời của anh, "Anh yêu em!" Ép buộc suốt một đêm dĩ nhiên là buổi sáng không thể tỉnh nổi, cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động reo liên tục, Tiếu Tử Hàm mới mê mê hồ hồ mở mắt ra, mờ mịt hỏi, "Điện thoại của em?"
"Ừ, không có chuyện gì, em cứ nằm, anh đi lấy cho em." Chung Soái vỗ vỗ Tiếu Tử Hàm vẫn còn mông lung, mặc quần đi phòng khách cầm điện thoại.
Nhìn người nào đó trần trụi nửa trên tràn đầy tinh thần nhấp nháy mà đi ra phòng ngủ, Tiếu Tử Hàm không khỏi than thở, đúng là quân nhân mà, mình mệt mỏi muốn chết, sao anh lại giống như không hề có chuyện gì xảy ra, , thậm chí sảng khoái tinh thần hơn?
Chung Soái trở lại rất mau, đem điện thoại đưa cho cô, nói, "Hình như là điện thoại nhà!"
Tiếu Tử Hàm vừa nghe bỗng chốc thanh tỉnh. Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, thế nhưng đã 12 giờ..., thảm rồi, cô đã hứa sẽ về nhà giúp Dì Mai.
Tiếu Tử Hàm vội tiếp điện, luôn miệng nói xin lỗi, "Bà nội, thật ngại quá, con có chút chuyện, con sẽ lập tức tới ngay."
"A, không có chuyện gì. Bà chỉ sợ con quên." Lão thái thái hời hợt đáp lời, lại săn sóc hỏi, "Bà nói tiểu Trương tới đón con nhé?"
"Dạ!"
Cúp điện thoại Tiếu Tử Hàm trợn mắt nhìn Chung Soái, "Đều tại anh, hại em quên về nhà giúp Dì Mai nấu cơm!"
Chung Soái dùng một chân quỳ gối trên giường, cười hì hì ôm chầm cô, "Dì Mai làm cơm nhiều năm như vậy, còn phải cần em giúp một tay sao. Chúng ta đừng về nữa, sáng mai hãy về!" Lời vừa xong, tay cũng nghịch ngợm vuốt ve bờ lưng bóng loáng trần trụi của cô.
Tiếu Tử Hàm trở tay bắt móng vuốt sói lại, cáu giận khiển trách, "Đừng làm rộn, hôm nay Phi Phàm mang bạn gái trở lại ăn cơm, em đã hứa với bà nội trở về giúp một tay."