
uốn cùng cô có một đứa bé, sau đó cùng nhau nhìn đứa bé lớn lên.
Nhưng khi bị kéo vào ICU hắn rốt cuộc hiểu rõ mình không thể ích kỷ như vậy. Mặc dù người trong nhà gạt hắn, nhưng hắn là từ bác sĩ được biết, tắc động mạch tương tự như vậy còn có thể tùy thời xảy ra, hắn chính là một quả bom hẹn giờ, hoặc là nói chính là một người tùy thời trên con đường tử vong.
Lúc nửa hôn mê, hắn biết cô vẫn canh giữ ở bên ngoài, hắn không biết ý chí có thật hay không có thể chiến thắng bệnh, nhưng một khắc kia hắn cảm giác ý chí mình là muốn chết, bởi vì hắn không muốn lại một lần nữa nhìn thấy cô cơ khổ không chỗ nương tựa canh giữ ở phòng bệnh nặng bên ngoài, tùy thời chờ đợi hằn chết hoặc sống lại đánh thẳng vào, hắn nghĩ để cho cô giải thoát, để cho cô từ vĩnh viễn dừng lại tận trong sự sợ hãi giải thoát.
Chung Mộ Viễn như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, than thở, "Con có nghĩ tới hay không có lẽ con bé cảm thấy không phải liên lụy?"
Chung Soái khổ sở cười một tiếng, "Con biết chứ, cho nên con mới đối với cô như vậy."
"Cha, con đã không có năng lực cho cô ấy hạnh phúc!"
"Con trai. . . . . ." Chung Mộ Viễn khó khăn mở miệng, nhưng một câu khuyên lơn đều nói không lên. Thật ra thì từ lúc gặp chuyện không may tới nay, bọn họ đã lén lút liền thương lượng qua, nếu Tiếu Tử Hàm không muốn, bọn họ tuyệt sẽ không lấy kéo chết cô. Nhưng cô từ đầu đến cuối không có lộ ra nửa phần tâm tình không kiên nhẫn, ngược lại so với bất cứ người nào bọn hắn đều muốn kiên cường cùng dũng cảm hơn.
Nhưng con trai băn khoăn, không phải không có lý. . . . . . Chỉ là, ai!
Chung Soái nghe cha thở dài, khẽ quay đầu, không để cho ông nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt của mình, hít sâu một cái mới khàn giọng lẩm bẩm, "Cha, cha giúp con làm báo cáo ly hôn đi!" Tiếu Tử Hàm đẩy cửa thấy Chung Dao đứng trước giường bệnh thì không ngừng được nhếch lên khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Mấy ngày nay, Chung Soái vì ép cô rời đi dùng hết tất cả biện pháp, cũng đều bị cô hóa giải: hắn không ăn cơm, cô liền cùng hắn đói bụng; hắn cáu kỉnh nói không muốn thấy cô, cô liền lấy băng gạc đem mắt hắn bịt kín; hắn cực kỳ tức giận ném đồ vật, cô liền đứng ở trước giường đưa đồ có thể ném; hắn la hét không cho cô ngủ cùng giường, cô cố tình mỗi đêm đúng giờ lên giường, không để ý hắn giãy giụa, cuộn lại trong ngực hắn an nhiên ngủ. . . . . .
Chung gia lúc bắt đầu sợ như vậy sẽ kích thích Chung Soái, nhưng dần dần cũng suy nghĩ, cho dù Chung Soái độc ác bao nhiêu, cũng chân chính không tổn thương được Tiếu Tử Hàm, vì vậy cũng chọn lựa mặc kệ không để ý tới thái độ của hắn, chứ đừng nói giúp hắn làm báo cáo ly dị.
"Cô khỏe chứ!" Tiếu Tử Hàm hướng về phía Chung Dao khẽ mỉm cười, đặt túi trái cây lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
"Chị mạnh khỏe!" Đối với sự thản nhiên của cô, Chung Dao lại giống như co quắp.
Ngó ngó người nào đó, Tiếu Tử Hàm duỗi tay vào chăn, tìm được đùi phải hắn, không nhìn bất mãn trên mặt hắn, xoa bóp từng cái. Sức lực không nhẹ không nặng để cho thân thể hắn đang căng thẳng từ từ thanh tỉnh lại, chỉ là chân mày lại càng chau chặt.
"Đừng có ấn, em không phải thợ xoa bóp, tôi rất không thoải mái!" Chung Soái mặt lạnh nói lời trái lương tâm. Thật ra thì, cô làm thật tốt, thậm chí không cần nhìn cũng có thể tìm được huyệt vị chính xác, để cho chân hắn bớt đau.
Tiếu Tử Hàm không lên tiếng, động tác trên tay càng không có ngừng. Mấy ngày nay cô nghe quá nhiều ngôn ngữ lạnh lùng, đã sớm không quan tâm hơn thua. Chung Soái cho là như vậy có thể ép cô đi, anh không biết rằng càng như thế, cô càng sẽ không buông tay. Cô so với ai khác đều hiểu hắn mỗi một lần khước từ đều là bởi vì yêu cô, bởi vì quá yêu cho nên mới không muốn cô bị liên lụy chịu khổ.
"Tôi nói em đừng có ấn nữa." Chung Soái một tay vén chăn lên, lấy tay vạch ra ngón tay cô đã hơi đỏ lên.
Tiếu Tử Hàm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo chăn đắp lên cho hắn, không nhanh không chậm nói, "Nhịn mấy phút nữa, lần sau đổi thợ đấm bóp!"
Một bên Chung Dao lúng túng nhìn hai người, quay mặt, chua chát nói, "Anh ba, em đi trước..., tối nay trở lại thăm anh!"
Nhưng vừa đứng lên, Chung Soái liền bắt lấy cổ tay cô, "Chớ đi, anh còn có lời muốn nói với em!"
Chung Dao đứng yên nơi đó, nhìn một chút Tiếu Tử Hàm đang lơ đễnh, lần nữa ngó Chung Soái đang liếc trộm phản ứng của vợ, đáy lòng trào lên tư vị chua xót. Cô không phải người ngu, há có thể không nhìn ra mình chỉ là con cờ Chung Soái dùng để khiến Tiếu Tử Hàm tức giận. Vốn là, mặc kệ hắn có mục đích gì, mặc kệ sau đó cô có cơ hội lại trở lại bên người Chung Soái hay không, cô đều nguyện ý giúp hắn . Nhưng, nhìn Tiếu Tử Hàm nhẹ nhàng như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình và Chung Soái tựa như những diễn viên vụng về nhất, tự cho là cảm động trời đất, thực chất căn bản không có chút nào đùa giỡn, chớ đừng nói là cho người xem.
Cô thở dài, dùng sức rút tay về, "Anh ba, anh dưỡng bệnh cho tốt, em đi trước, mấy hôm nữa sẽ trở lại thăm anh." Nói xong lại quay đầu hướng Tiếu Tử Hàm nói, "Chị dâu, e