
ồi xuống, vẫy tay ý bảo cô cũng tới đây ngồi.
"Ta xem anh thật đáng đánh, nói, anh đã bao lâu không tới rồi?" Ông gõ gõ đầu hắn, thoạt nhìn rất nặng, nhưng giọng nói và thần thái thì vô cùng sủng ái.
Tiếu Tử Hàm âm thầm suy đoán, bọn họ rất quen thuộc thì phải!
"Vất vả lắm tôi mới tới một chuyến, vậy cụ phải lấy bảo bối ra tiếp đãi đi."
Ông cụ không để ý tới hắn, chỉ là nhìn Tiếu Tử Hàm, "Cô gái nhỏ, muốn uống trà gì? Nói trước, ta đây không có cà phê, những thứ này biểu diễn cho vui thôi."
"Cháu không sao." Cô không hiểu trà lắm, chỉ biết căn bản mấy loại mà thôi.
"Vậy thì cho các ngươi một bình Phổ Nhỉ, năm xưa ta đây pha Phổ Nhị cũng không tệ lắm." Ông cụ nói xong cũng đi xuống.
Chung Soái thấy cô từ lúc ngồi xuống liền quan sát bày biện bốn phía, liền trêu ghẹo nói, " Nơi này có cổ phần của tôi, do vậy tôi thường hay tới."
Tiếu Tử Hàm liếc hắn một cái, "Anh thường tới? Cảm giác nơi này không giống buôn bán." Đi vào đến bây giờ chỉ có anh và cô là khách, trong nhà chính cũng chỉ có hai cái bàn, không biết làm sao chiêu đãi khách.
"Mới vừa rồi ông cụ không phải nói tôi rất lâu không có tới sao."
"Anh là người Bắc kinh?"
"Hộ khẩu không có ở Bắc Kinh, thì có sao?"
Cô lười phải cùng anh ta ba hoa, nâng cằm lên nhìn trên sương mù ngoài cửa kiếng, ngoài cửa sổ có tiếng gió, bên trong nhà yên tĩnh ấm áp, cô chợt liền nghĩ đến tám chữ —— Kiếp này an ổn, năm tháng yên tĩnh. Thời điểm Tiếu Tử Hàm muốn ngủ gục, thì trà được mang lên. Chung Soái cầm trà cụ lên, thành thạo rửa bình, ngâm trà, làm nóng ly... Bàn tay to lớn vô cùng khéo léo châm trà tạo cảm giác đối lập mãnh liệt, cô phát hiện hắn có đôi tay thật đẹp, ngón tay thon dài sạch sẽ, màu da xanh đen khỏe mạnh, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn đã biết được rèn luyện quanh năm, làm cho người ta cảm giác rất có lực.
"Nếm thử một chút trân bảo quý giá của lão gia tử nào!" Hắn rót một ít cho cô.
Tiếu Tử Hàm nhận lấy, để cái cốc ở cánh mũi, ngửi thật sâu, "Thật là thơm!"
"Tất nhiên, không phải ai cũng có thể uống." Chung Soái lại rót tiếp cho cô một ly.
Cô nâng ly lên, không nói lời nào, thân thể mềm mại dựa vào ghế, hưởng thụ không khí an tĩnh khó có được. Nếu như thời gian có thể dừng lại thì thật là tốt, cô không cần phiền não vì quan hệ nhân sự phức tạp, không cần đi xem mắt, không cần đi để ý cái nhìn của người khác cùng ngôn ngữ khó nghe... Cô kiên cường như thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn là nữ phụ nữ, vẫn cần có bến cảng tránh gió tránh mưa.
Cô đưa mắt nhìn trà, Chung Soái đưa mắt nhìn cô nhiều hứng thú, nhìn cô nhíu mày, hé miệng, khóe mắt cong lên, cười thoải mái... Cô nhất định không biết thời điểm mình yên lặng như vậy có bao nhiêu xinh đẹp, nhu hòa yên tĩnh, lạnh nhạt thanh nhã, giống như là lạc trong sương mù khiến hắn nhìn không rõ, mà cặp mắt đen thanh u kia như một động sâu không thấy đáy, đưa người rơi thẳng xuống dưới, giờ khắc này hắn lại bắt đầu sinh ra cảm giác muốn nắm tay nhau đến già, thiên trưởng địa cữu.
Tiếng chuông điện thoại di động chói tay đánh vỡ sự an tĩnh trong phòng, Tiếu Tử Hàm từ trong túi móc ra vật làm phiền giấc mơ người khác.
"Bạn yêu, cậu chưa ngủ chứ?" Thanh âm giây phút nào cũng tràn đầy sức sống vang lên.
"Không có, sao vậy?"
"Ha ha, ngày mai cậu về đúng không? Trong nhà muốn ăn mứt, mẹ mình muốn hạnh nhân cùng mứt táo, ba mình thì muốn bánh phục linh, mình thì ăn theo, càng nhiều càng tốt."
"Ok, không thành vấn đề."
Vi Vi nghe cô đáp dứt khoát, đoán cô đang bận, liền hạ thấp giọng thử dò xét, "Không tiện nghe điện thoại sao?"
"Không có, cùng một người bạn uống trà." Cô mới vừa nói xong, thanh âm trong loa chợt đề cao gấp mười lần.
"Bạn? Nam hay nữ vậy, sẽ không phải là Ex. Boyfriend chứ?"
Tiếu Tử Hàm đưa di động từ bên tai dời đi chút, "Là nam, nhưng không phải người cậu nghĩ."
"A!" Vi Vi thất vọng than thở, sau đó tán gẫu đôi câu liền cúp máy. Trước khi cúp điện thoại lại nghĩ tới sự kiện, "Đúng rồi, mẹ cậu đã gọi điện thoại cho mình."
"Bà ta làm sao có số của cậu, mà bà tìm cậu làm gì?"
"Còn có thể là chuyện gì, nói mình khuyên cậu đi xem mắt, nói người lần này điều kiện rất tốt." Nghĩ đến mẹ Tiếu, đầu liền đau, công lực phiền người hạng nhất, có thể nói đi nói lại mà không chút nào suy tính cho hạnh phúc con gái, tất cả đều nghĩ đến tiền.
"Cậu đừng để ý đến bà, lúc về mình sẽ tìm bọn họ nói rõ ràng, nếu còn ép mình đi xem mắt liền cắt trợ cấp của bọn họ." Cô càng ngày càng không thể chịu được hành động của cha mẹ rồi, dám có ý đồ thông qua bạn bè thân thích ép cô đi vào khuôn khổ.
"Sớm nên như vậy, ai! Ông trời thật không có mắt, thế nào lại để cho cậu gặp phải chuyện xui xẻo này…"
"Tốt lắm, lúc về sẽ nói tiếp, dạo này phí điện thoại đắt lắm!" Cô kịp thời cắt đứt sự cảm khái của bạn. Mệnh do trời định, nếu không thể thay đổi, chỉ có thể càng thêm cố gắng, làm Tiểu Cường đánh không chết!
Cúp điện thoại