
ng cô ấy tình nguyện chết cũng không chịu buông tay, anh biết cô ấy nói gì không?"
"Chung Soái, anh nghĩ tách ra đối với nhau đều tốt, nhưng không nghĩ qua kiên trì ở chung một chỗ thì như thế nào. Anh sợ có một ngày chợt qua đời, ném em cho một người, nhưng nếu như hiện tại liền tách ra, chúng ta giống nhau sẽ mất đi lẫn nhau, cùng chết có gì khác nhau?"
"Có lẽ trời cao sẽ không cho chúng ta ân ái, nhưng ít ra đã đem anh còn sống mỗi một ngày đều cùng với em. Nếu có một ngày kia, anh đi trước em, vậy cũng để cho em cùng anh đi mãi đến điểm cuối sinh mệnh."
Chung Soái từng chữ từng câu tái diễn lời cô nói hôm đó, mỗi một chữ nói ra, tâm đều muốn đau thêm một phần, tay của anh níu lấy thật chặt, giống như như vậy mới có thể hóa giải đau đớn.
"Cô ấy có thể cho tôi nửa đời, tôi là cái gì mà không thể cho cô ấy cuối đời?" Chung Soái vành mắt đỏ nói.
Những lời này khiến Tần Khải trong nháy mắt cứng người, lòng đau từng trận. Đây là Tiếu Tử Hàm hắn quen thuộc, bề ngoài nhu nhược nhưng là một lòng cường đại, yêu nồng đậm, đổi lại là hắn cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ?
Tiểu Hàm nói đúng, hắn là chủ trương tai vạ đến nơi mình nên bay đi, tới gặp Chung Soái, chỉ là muốn tìm một cái đáp án —— cõi đời này có người so với hắn yêu cô hơn hay không. Hiện tại hắn biết, cũng hiểu được yêu cùng hạnh phúc đều cần dũng khí và kiên trì!
Không phải là không tiếc nuối lúc ban đầu, không phải là không hối hận lúc đó do dự, chỉ là thời gian mang đi tất cả. Nếu không thể nắm tay đến già, liền mong cô hạnh phúc.
Tần Khải thở dài, chân thành nói, "Hi vọng hai người hạnh phúc!"
"Tôi biết rồi!" Chung Soái chậm rãi cam kết, một hồi lâu lại chần chờ nói, "Nếu như. . . . . . Có ngày tôi không có ở đây, anh có thể hay không. . . . .."
"Tôi không thể!" Tần Khải kiên quyết cắt đứt lời của anh, "Anh càng không thể!"
Tiếu Tử Hàm khi trở về liền trông thấy Chung Soái cúi đầu trầm tư, cô vỗ vỗ cánh tay của anh, lo lắng hỏi, "Thế nào? Nơi nào không thoải mái?"
Chung Soái mím môi lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ tới lời Tần Khải trước khi đi nói, bỗng nhiên nói ra, "Tiểu Hàm, để cho anh làm giải phẫu duy trì tế bào thần kinh di thực đi!"
Chương sau xuất hiện tin mừng…của ai thì mọi người tự đoán. "Tiểu Hàm, để cho anh làm giải phẫu duy trì tế bào thần kinh di thực."
"Anh là đang trưng cầu ý kiến của em, hay là nói cho em quyết định của anh?" Tiếu Tử Hàm ngồi chồm hổm xuống, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào anh.
Nghe ra trong giọng nói của cô giận hờn, Chung Soái thầm than, nắm tay của cô, "Anh hiểu rõ nguy hiểm, nhưng anh muốn đánh cuộc một lần!"
"Đánh cuộc?" Tiếu Tử Hàm thanh âm giương nhẹ, "Anh biết thua cược hậu quả ra sao không?"
"Kết quả xấu nhất cũng chỉ là chết." Anh chậm rãi tách tay cô đang nắm chặt,"Mà anh hiện tại mỗi thời mỗi khắc cũng có bóng ma tử vong ở bên cạnh, tắc động mạch, ung thư máu, mỗi một dạng cũng có thể tùy lúc lấy mạng của anh, nếu như vậy, tại sao không để cho anh cược một lần?"
"Nhưng. . . . . ." Tiếu Tử Hàm biết anh nói rất có đạo lý, "Nhưng, ít nhất em bây giờ còn có thể cùng với anh !"
Chung Soái thở dài, đau lòng vuốt đầu của cô, "Đứa ngốc!"
"Chung Soái, anh không nên mạo hiểm như vậy, anh phải biết ở ngoài phòng mổ chờ đợi bác sĩ tuyên bố kết quả cảm giác thật đáng sợ!" Cô giọng mang nghẹn ngào.
"Anh biết!"
Mặc dù Chung Soái ngoài miệng đồng ý, nhưng Tiếu Tử Hàm biết trong lòng anh vẫn không có buông tha ý niệm này. Dì Mai dọn dẹp thư phòng tìm ra anh cố ý giấu đi tư liệu duy trì tế bào thần kinh di thực, mỗi lần trị liệu anh đều cùng Tôn Y Sinh trò chuyện một đoạn thời gian, đối với lần này Tiếu Tử Hàm nhất luật chọn lựa không nhìn anh.
Hôm nay cô lại cùng với Chung Soái đi làm trị liệu, thừa dịp làm kiểm tra, Tôn Y Sinh kêu cô đến một bên, "Ngày hôm qua xem qua báo cáo khôi phục của cậu ấy, bộ phận thần kinh đã có triệu chứng thiếu máu hoại tử, tiếp tục như vậy, chú sợ tình trạng khôi phục của cậu ấy sẽ đi vào ngõ cụt."
Phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, Tôn Y Sinh thở dài, không đành lòng nói, "Tiểu Hàm, chú hiểu rõ cháu lo lắng giải phẫu nguy hiểm, là một bác sĩ chuyên nghiệp, chú cũng không thể vỗ ngực bảo đảm, nhưng là trưởng bối của Tiểu Soái, đề nghị của chú là có thể thử một lần."
"Mặc dù kỹ thuật này vẫn chưa phổ biến, cũng không có thực nghiệm xác thực nói di thực là có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng là từ kết quả lâm sàng, hiệu quả di thực là rất khả quan. Hơn nữa, thông qua tổ điều trị không ngừng thảo luận cùng nghiên cứu, chúng tôi nhất trí cho là hiện tại mặc dù đã vượt qua thời cơ tốt nhất làm di thực, nhưng thần kinh Tiểu Soái còn chưa hoại tử toàn bộ, hiệu quả trị liệu sẽ rất lý tưởng."
"Chú Tôn, cháu hiểu chú là vì muốn tốt cho Chung Soái, nhưng con thật sự vô cùng sợ, ngộ nhỡ..." Tiếu Tử Hàm dừng một chút, cô không dám nói tiếp. Cô chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh vẫn từ trên trán chảy ra, dạ dày cũng âm ỉ đau.
Cô vội vã vịn tường, bên tai tiếng Tôn Y Sinh càng ngày càng yếu, trước mắt mơ hồ, sau đó tối sầm,