
không chịu nổi khổ
sở nên vội vàng từ bên ngoài quay về ngăn nàng sao? Không phải hắn muốn nàng
trưởng thành, muốn nàng tự lập một chút sao? Tại sao hắn không khen ngợi nàng
mấy câu mà lại vứt bộ đồ hổ của nàng đi, để cuối cùng, cuối cùng, nàng cũng không
được hắn khen lấy một lời?
Nàng cắn răng, giơ tay túm chặt vào tay áo hắn, nắm chặt vào
tay hắn, ép hắn phải xòe tay ra, nhét mảnh giấy còn ướt vào lòng bàn tay hắn.
- Cho huynh đấy.
- Cái gì vậy?
- Khế ước bán thân của huynh.
- … - Hắn im lặng. Bàn tay xòe ra trong không trung không hề
nắm lại, tờ giấy mà hắn đã quên mất từ lâu đang nằm trong tay hắn. Tờ giấy mà
hắn luôn mượn làm cớ chần chừ đang nằm trong tay hắn, cười nhạo hắn coi thường
nó. Hắn bỗng bật cười hỏi: - Thế này là muội muốn đuổi ta đi sao?
- Dù sao huynh cũng chưa từng muốn ở lại. - Nàng cúi đầu lớn
tiếng, những giọt nước mắt rơi xuống giày hắn.
- …
Hắn không thừa nhận, cũng không phủ định mà chỉ im lặng.
- Nếu tôi sớm tìm thấy khế ước bán thân này trả lại huynh thì
huynh đã sớm đi được rồi. Dù sao sớm muộn gì huynh cũng đi. Dù sao sớm muộn gì
tôi cũng còn lại một mình. Huynh không cần phải giả vờ tốt bụng ở lại thương
xót tôi thêm vài ngày. Tôi không cần.
- …
- Tôi không phải là người không có huynh thì không thể sống
nổi. Sau này, tôi sẽ hiểu chuyện hơn, sẽ học quản lý sổ sách, học dùng bàn
tính, học tới các cuộc vui. Tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Huynh không
cần phải ghét bỏ tôi vì tôi giữ bước chân huynh. Huynh có thể đi đâu về đâu
huynh thích.
- …
Đừng có không nói lời nào như thế. Dù là chia tay cũng nên
nói gì đó với nàng chứ? Làm gì mà cứ im lặng như vậy? Lần nào cũng thế. Nàng
không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì? Nếu muốn tự do, muốn ra đi thì tại sao
không sớm nói với nàng chứ? Nàng mặt dày ỷ lại vào hắn mãi sao?
Không biết liệu nàng có nhầm không? Long Hiểu Ất lên tiếng,
giọng nói của hắn ngập ngừng:
- Không cần ta nữa sao?
Nàng lắc đầu không hiểu ý nghĩa của cơn giận dữ.
- Ta không muốn thấy muội lắc đầu. Dùng miệng nói cho ta nghe
đi. - Hắn nói với nàng.
- Không cần, không cần, không cần, không cần, không cần,
không cần, không cần! Tôi không cần huynh, không cần huynh, không cần, không
cần, không cần, không cần! - Tại sao không thể cam tâm tình nguyện ở bên nàng?
Tại sao lại muốn trì hoãn một thời gian? Tại sao lại muốn sắp xếp tất cả cho
nàng, rồi lại biến mất? Nàng không cần trì hoãn như vậy. Nếu sớm muộn gì cũng
phải đi thì chi bằng biến mất luôn đi. Thậm chí đừng để nàng nghĩ hắn sẽ quay
về, đừng để nàng chờ đợi hắn.
- … Ta hiểu rồi. - Cuối cùng hắn cũng nắm lấy tờ khế ước bán
thân, tay thõng xuống. Đôi giày trước mặt nàng xoay đi, bước ra cửa.
Hắn dừng lại ở bậc cửa, không hề xoay người mà chỉ xoay người
lại nói:
- Sau này, có chuyện gì cũng phải cố gắng lên. Hãy tự chăm
sóc cho mình.
Một câu dặn dò kiểu của người cha khiến nàng chỉ muốn lao đến
ôm lấy chân hắn làm nũng. Nàng nắm chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay
mình, nhìn hắn bỏ đi.
Long Hiểu Ất chưa từng nghĩ đến việc thay bộ đồ ướt trên
người. Hắn đã vượt cả chặng đường dài. Hắn đi đến đại sảnh. Các quan quỳ ở đó
vẫn đợi vị điện hạ là hắn. Hắn cảm thấy lúc này, hắn bỗng chẳng là gì, chẳng
phải là Thập cửu hoàng tử gì cả, chẳng phải là Long đại đương gia gì cả, thậm
chí cũng chẳng phải là Long Hiểu Ất. Người duy nhất dành vị trí cho hắn đã nói
không cần hắn nữa, hắn là ai thì có liên quan gì chứ?
Nhưng dây thần kinh của người cha ở ở trong đầu hắn. Hắn
không kìm nén được dặn dò Giả quản gia mấy câu, rồi dặn dò Tiểu Bính mấy câu.
Cái gọi là lo lắng thì mãi không lo hết. Nhưng hắn đã không còn cớ gì nữa rồi.
Thế nên cũng đừng nói nhiều làm gì.
Cuối cũng cũng nhẹ lòng. Hắn đã dặn dò xong. Hắn tuyên bố với
những vị quan đó là sẽ hồi kinh về triều. Các vị quan vội vàng đứng lên. Xe
ngựa bên ngoài đã sớm chuẩn bị xong. Phụ hoàng của hắn vẫn bất chấp lý lẽ như
thế, luôn ra lệnh cho người khác. May mà vào lúc quan trọng, kẻ đó đã thông
minh một chút. Nếu không, nàng lại muốn kháng chỉ cùng hắn thì tội sẽ không nhỏ
đâu.
- Điện hạ, xe ngựa đã sẵn sàng. Có thể khởi giá hồi kinh được
rồi ạ.
- Ngu Trung Quân! - Hắn giương mày gọi tên viên quan đó.
- Điện hạ có gì dặn dò ạ?
- Tránh ra nào.
- Dạ?
- Ngươi giẫm lên đồ của ta rồi.
- Cái này… - Dư Trung Quân cúi đầu xuống thì nhìn thấy giày
mình đang giẫm lên một cuốn sách ướt. Hắn lập tức nhích giày ra.
Long Hiểu Ất cúi xuống, hai tay mân mê cuốn sách rách nát,
phủi bùn đất trên nó, không hề chê nó bẩn mà lấy tay áo lau nó. Tên sách thật
mơ hồ. Nét bút của Tiểu Như Ý bị nước mưa làm nhòe. Hắn lật từng trang. Móng
vuốt của con hổ không hề làm rách chúng. Món quà đầu tiên hắn muốn khiến nàng
hài lòng không ngờ lại bị đối xử bi thảm nhất.
Đây là cuốn tiểu thuyết hắn coi thường nhất. Nhưng hắn đã bị
nàng tiêm nhiễm rồi. Hắn thấy xót xa cho bộ dạng lúc này của nó. Hắn vuốt phẳng
nói rồi đặt nó lên bàn.
- Lên đường hồi kinh.
Hắn nghe thấy tiếng nói của mình. Rõ ràng không còn là tiếng