
chỉ có thể đào tạo ra một “kẻ ngốc” mà thôi. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng
ghét! Ta cắn chết ngươi!
“Kẻ ngốc” đứng sau thân cây gặm vỏ cây để trút giận. Vì mải
mắng chửi nguyền rủa, nên nàng cũng không để ý rằng, chính bản thân đã tự coi
mình là một kẻ ngốc. Nàng thề với lòng sẽ khiến cho việc làm ăn của Long Hiểu
Ất rối tung lên. Sau đó sẽ lấy một phu quân tử tế, để hắn biết “kẻ ngốc” cũng
có người cần. Hứ! Trời ơi, cái mông của nàng vẫn còn rất đau!
Thế mới nói, dù có nằm mơ giữa ban ngày, cũng đừng để mình bị
đau mông, nếu không sẽ rơi vào hiện thực bi thảm khiến người ta thất vọng.
Ngẩng đầu lên lê những bước chân nặng trịch, Long Tiểu Hoa
vội vàng bám theo sau Long Hiểu Ất. Thực ra, nàng luôn đau đầu vì một điều khó
hiểu. Trong sách thường nói, đàn ông làm nghề buôn bán rất thích đến kỹ viện.
Nếu như hắn đến kỹ viện để trăng hoa thì liệu nàng cải trang làm đàn ông có tốt
hơn không?
Nhưng vấn đề mấu chốt không phải là có nên cải trang hay
không, mà là nàng đi đâu để có được mấy tờ ngân phiếu đây? Nàng thật sự rất
nghèo. Ngày nào cũng bị trừ tiền công nên chẳng để dành được chút tiền riêng
nào cả. Xin hắn nể tình "vợ trước" ư? Hắn nhất định sẽ không giúp
đâu. Nàng sẽ rất đaP lòng, tan nát trái tim, đau khổ!
Nói đi nói lại, khi không ở trước mặt nàng, hắn có đến kỹ
viện không?
Này, bây giờ nàng đi học làm ăn, sao đột nhiên lại trưng bộ
mặt đau khổ ra thế này? Dù gì thì bây giờ nàng cũng đang bám theo "chồng
trước", hắn có theo người khác hay không thì liên quan gì đến nàng chứ?
- Đương gia, có gì không bình thường ư? - Kẻ hầu thấy hắn
dừng lại đột ngột, một lần nữa nhìn lại phía sau chủ nhân của mình.
Long Hiểu Ất xoay người nói:
- Không có gì. Ta chỉ đột nhiên cảm thấy rất lạnh thôi. - Một
người chán ghét việc làm ăn và bàn tính như cô ta, lẽ nào lại hứng thú với việc
làm ăn bên ngoài của mình? Nhất định không thể nào!
- ... - Mặt trời đã qua đỉnh đầu mà còn thấy lạnh sao? Thực
ra, cơ thể đương gia chẳng hư nhược đến thế. Có lẽ là do tiểu thư đang ở phía
sau họ mà thôi.
Sư thực chứng minh, nam nhân là một đám những kẻ cầm thú lúc
nào cũng để ý tới cái thể diện rỗng tuếch, nhưng lại rất ưa những thứ phong hoa
tuyết nguyệt[1'>. Không phải lần nào bàn chuyện làm ăn, bọn họ cũng
cần đến kỹ viện, cái nơi âm thịnh dương suy ấy. Họ ngồi ở trà quán cũng có thể
thương lượng, mà đây dường như là một nơi tao nhã, phẩm cách phi phàm, khí chất
tuyệt vời. Sau đó họ mới... gọi mấy cô nương giá không rẻ lên tiếp tục làm những
chuyện thương phong bại tục giống ở kỹ viện.
[1'> Phong hoa tuyết nguyệt: vốn là bốn đối tượng thường được
dùng để miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên trong thơ ca thời xưa. Sau này “Phong
hoa tuyết nguyệt” được mở rộng nghĩa, ý chỉ tình yêu nam nữ, khung cảnh lãng
mạn.
Thật may cho nàng vì Long Hiểu Ất đã bước qua cửa kỹ viện mà
vẫn chưa có chút động tĩnh gì. Nàng nghĩ rằng hắn còn nghiêm túc hơn những kẻ
thú tính kia rất nhiều. Vào lúc quan trọng hắn đã vứt bỏ bản tính cầm thú của
mình và trở nên ngoan ngoãn. Dù gì hắn cũng là người đã có thê tử, dù gì hắn
cũng là người đàn ông trưởng thành có gia thất, vào những nơi như thế này cũng
phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều về hậu quả của nó,
đúng không? Nàng vừa nghĩ thế thì đã thấy "chồng trước" của mình dắt
một cô gái rất đáng ghét từ trên lầu đi xuống. Không biết nàng rất ích kỷ sao?
Người đàn ông của nàng, dù chỉ là quá khứ, cũng không thể vứt hết tiền đồ đi
dạo kỹ viện trước mặt "vợ cũ" như vậy được.
Nhưng trong nháy mắt, nàng theo đến trà quán bên phố, nhìn
hắn vén rèm bước vào, xoay người đi thẳng lên tầng hai, cười hàn huyên với mấy
viên ngoại. Hắn ung dung ngồi xuống bên chiếc bàn vuông. Trà vẫn chưa được bê
lên mà mấy cô nương yểu điệu ca hát lả lướt đã xuất hiện.
Mẹ ơi, đây là trà quán, dựa vào cái gì mà những cô nương đó
còn lên nhanh hơn cả trà vậy? Thật đúng là treo đầu dê bán thịt chó. Đừng trách
nàng đem lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử. Cũng chẳng cần phải nói những cô
nương đó bán tài hay bán thân vì cô nương vừa tay trong tay với người chồng cũ
của nàng ở kỹ viện đã tựa mình vào một người đàn ông khác. Cô ta cũng nhanh
thật đấy, bên này vừa mới kêu, từ bên kia cô ta đã lập tức ngả sang. Bây giờ kỹ
viện còn cho người ra ngoài phục vụ nữa, tốc độ nhanh đến kinh người. Thật là
khiến người ta khó hiểu!
- Long đại đương gia, lâu lắm rồi chàng không đến thăm người
ta! - Tay cầm khăn tay, miết trên cây đàn vừa đem tới đặt bên cạnh, cô nương đó
kéo mạnh dây đàn một cái, mắt nhìn thẳng xuống đài diễn dưới tầng một, chẳng
thèm chú ý đến thái độ của Long Hiểu Ất. Xem ra cô ta cũng không có hứng thú
bán nghệ cho lắm. Xem ra ai đó đúng là thường xuyên đến kỹ viện rồi. Xem ra đó
đúng là một kẻ giẻ rách không đáng một xu.
Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ đến khi tay áo bị kéo mới liếc
mắt nhìn cô nương ngồi bên cạnh mình, rồi lại nhìn mấy viên ngoại, mỗi người ôm
một cô nương. Chợt ý thức được tình huống lúc này, hắn nở nụ cười nhìn cô nương
đó hỏi:
- Cô nương