Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327884

Bình chọn: 9.00/10/788 lượt.

còn phải biết ngày

ngày để cô ức hiếp, mua tiểu thuyết vớ vẩn cho cô đọc, cùng cô căm ghét mấy thứ

bàn tính, sổ sách, cầm kỳ thi họa, có thời gian thì ra phố làm loạn với cô. Người

như thế chắc mới tốt nhỉ?

- Chính huynh chẳng ra sao, lại còn yêu cầu nghiêm khắc đối

với người khác!

- Nếu ta không như vậy thì lấy ai bắt nạt cô, liệu cô có vui

không? Hả?

Hắn gẩy gẩy ngón tay trên trán nàng khiến nàng khó chịu cau

mày mím môi. Hắn cũng chẳng quan tâm đến mấy tiếng ậm ừ khó chịu mà cúi người

xuống nâng cổ nàng lên, đặt nàng nằm thoải mái trong lòng mình. Chiếc nơ bươm

bướm cũng dựng thẳng lên và hơi che mắt nàng. Hắn giơ tay gạt chiếc nơ ra, nhìn

khuôn mặt đang bặm môi trên tay mình nói:

- Có xấu đâu. Chẳng phải rất đẹp sao? Ta thấy rất đẹp mà.

Xe ngựa dừng trước cổng Long phủ, Long Tiểu Bính vén rèm đang

định mời Long đại đương gia xuống xe thì giật mình há hốc mồm kinh ngạc trước

cảnh tượng trước mắt.

Chắc chắn là hắn nhìn nhầm. Đương gia không thể nào nhìn tiểu

thư dịu dàng như thế được. Lại còn nhẹ nhàng nâng cổ tiểu thư, đặt tay phía sau

gáy tiểu thư, thì thầm những câu vớ vẩn bên tai tiểu thư.

Mấy sợi tóc rủ xuống che hàng mi và khuôn mặt rồng của đương

gia khiến Long Tiểu Bính không nhìn rõ nét mặt thật sự của người mà chỉ cảm

thấy môi đương gia kề sát khuôn mặt tiểu thư và run run xúc động. Hắn nhìn trời

và cũng không biết nên gọi hay là lặng lẽ rời khỏi xe để đương gia hoàn thành

nốt việc tốt. Nhưng đấy thật là việc tốt sao? Chắc chắn là tiểu thư lại nghe

lời Giả quản gia, dụ dỗ đương gia trên xe ngựa rồi nên mới...

Vừa nghe phía sau có tiếng động, Long Hiểu Ất nhếch môi, khẽ

mỉm cười với đôi môi vừa được "sủng hạnh" của nàng, rồi quay lại nhìn

kẻ hầu thân tín của mình sắp rơi nước mắt.

- Đương... đương gia... tôi tôi... tôi...

- Suỵt...

Nhìn bộ dạng lắp bắp của Long Tiểu Bính, hắn cười giơ ngón

tay trỏ lên môi, mắt nheo nheo chỉ vào kẻ đang ngủ say sưa trong lòng mình ra

hiệu im lặng, ý bảo đây là bí mật của nam nhân bọn họ, chớ để người con gái

không biết tốt xấu này hay chuyện mình bị chồng cũ "khinh bạc".

Long Tiểu Bính lập tức hiểu ý, hắn bịt miệng lại, mặt đỏ ửng,

khẽ gật đầu. Hắn sẽ không nói đâu, có chết cũng không nói. Đương gia nhân lúc

tiểu thư ngủ say mà dịu dàng như nước chảy, lại còn hôn tiểu thư nữa chứ. Vì

hạnh phúc cả đời của đương gia, hắn sẽ đem bí mật này xuống mồ.

Đây là một sự hiểu lầm, sự trùng hợp, sự cố, tai nạn, ác

mộng!!!

Cơ thể Long Tiểu Hoa được nhấc bổng lên bế qua đại sảnh về

phòng, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường của nàng. Tiểu Đinh được gọi đến thay đồ

cho nàng. Nàng nằm im để mặc Tiểu Đinh thu xếp mọi thứ. Đến khi tiếng bước chân

nặng nề kèm theo tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa vang lên, nàng mới hé mắt

liếc nhìn, đầu nàng hơi hơi ghé sang để chắc chắn rằng trong phòng chỉ có Tiểu

Đinh và không còn ai khác, sau đó...

Nàng nhảy từ trên giường xuống đất khiến Tiểu Đinh giật mình

sợ hãi ngồi phịch xuống. Nàng không nói gì, chạy ngay đến bàn trang điểm, tháo

bỏ móng vuốt hổ trước ánh nhìn kinh ngạc và cái miệng há hốc kia.

- Tiểu thư không ngủ à? –Tiểu Đinh lồm cồm bò dậy bước đến

bên nàng.

- …

- Đương gia vừa bế tiểu thư vào. Tiểu thư làm nũng ư?

- …

- Tiểu thư, sao tiểu thư lại sờ môi và lại đỏ mặt như vậy?

- … Tiểu Đinh, nếu không may chạm vào môi đến hai người đàn

ông thì có phải là dâm đãng không?

- Là dâm đãng! Liệt nữ không lấy hai chồng mà.

- …

- Sao tiểu thư lại nhìn em như vậy? Em có mắng tiểu thư

dâm đãng đâu.

- Ta nói không may, không may ấy. Nếu không phải là người con

gái đó cam tâm tình nguyện...

- Nữ nhi ấy à, thích mà còn ra vẻ cự tuyệt. Thực ra trong

lòng họ muốn chết đi được mà ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cự tuyệt. Rõ ràng là rất thích

nhưng vẫn cố tỏ ra kinh ngạc không biết nam nhân có cảm thấy điều đó không? Lại

còn thích ngã vào lòng nam nhân ra điều đáng thương nữa chứ. Ghét nhất là giả

vờ ngủ để đợi người ta thơm trộm. - Tiểu Đinh giận dữ nói xong, nhìn ánh mắt do

dự của Long Tiểu Hoa: - Chẳng phải những điều này đều là do tiểu thư nói với

Tiểu Đinh sao?

- Hóa ra ta đã nói những câu như vậy.

- Tiểu Đinh cảm thấy tiểu thư nói rất đúng. Loại nữ nhân như

vậy đúng là rất đáng ghét!

- ... Híc... Ta xin em. Em đừng ghét loại đàn bà con gái như

vậy có được không? - Cảm giác không cẩn thận đã biến mình thành kẻ đáng ghét

thật là ấm ức. Nàng mà dâm đãng và vô liêm sỉ như vậy sao?

- Trước tiên không cần quan tâm đến loại nữ nhân dâm đãng vô

liêm sỉ đó vội. Tiểu thư, tiểu thư chẳng phải lén đi theo đương gia học cách

làm ăn buôn bán sao? Sao lại trở về trong tình trạng như thế này?

- ... Em đừng nhắc đến nữa. - Nàng giơ tay chỉ lên chiếc nơ bươm

bướm trên đầu mình, bộ lốt hổ trên người và cả cái đuôi hổ phía sau nữa mà

chẳng muốn giải thích thêm về chuyện mất mặt này. Sau đó, nàng chỉ tiếp tục

nhìn vào gương sờ sờ đôi môi của mình.

Chết mất thôi! Sao chuyện này có thể phát triển đến mức thành

ra như vậy? Nàng không nên cảm thấy thoải mái yên tâm ngủ trên đùi hắn. Nàng

nên mở mắt ra,


Polly po-cket