
thăng thẳng một đường ở công ty đa quốc gia,
lại thành toàn kiếp sống viên chức nhỏ của vợ.
Ở trên đó chính là một đoạn giai thoại truyền lưa
trong nội bộ công ty, nhất là giữa nhân viên nữ. Thiệt giả hay không, đã không
cách nào khảo chứng.
Nhưng điều khẳng định là, thành tích nổi bật của Chiêm
Diệc Dương sau khi nộp đơn từ chức là —— thành lập công ty mới, đặt tên là
L-fox. Mà L-fox nhất định trở thành truyền kỳ của một người khác.
* * *
****
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>
Wing-tip: Giày có mũi wing-tip là phần mũi giày được “xẻ đôi” về hai bên của
giày bằng chi tiết trang trí thông thường là sợi da có đục họa tiết.
Chúng ta cùng trở về một buổi sáng trăng mờ gió mạnh.
Lãnh Tĩnh và cô đều ở Manhattan (là 1 vùng nhỏ thuộc
thành phố New York) nghỉ hè, một người thì đến các sân khấu thời trang lớn lén
lút quan sát, một người đi theo sau cái mông bạn gái xì căng đan của Hứa Phương
Chu, vào bệnh viện làm nghĩa công.
Làm nghĩa công là chuyện món khổ sai, Hồ Nhất Hạ rất
yên tâm thoải mái ngủ gật
Thật ra thì nghĩa công sơ cấp chỉ cần ở cạnh người
bệnh, đọc báo, dẫn bọn họ đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, bảo đảm bọn họ vui vẻ
là được, bất đắc dĩ Hồ Nhất Hạ lại thích chạy loạn khắp nơi, hơn nữa còn bởi vì
gia nhập làm nghĩa công nửa chừng, cô không có ai để làm nghĩa công, cũng không
có đoàn đội cố định, đến phòng ăn giúp hai ngày, giặt mấy tấm ga giường trong
bệnh viện, lại chơi vài trò với mấy đứa bé nằm viện, buổi tối có người nhà bệnh
nhân nhờ cô trông chừng giùm, cô liền ôm chăn gối của mình vào phòng bệnh ngủ
dưới đất một đêm, qua nửa tháng, cũng cảm thấy công việc này rất mệt mỏi.
Đương nhiên là có lúc cũng không tránh được bị tố cáo,
bệnh nhân thứ nhất mà cô chăm sóc là một người Đài Loan, Hồ Nhất Hạ đánh mạt
chược Đài Loan với anh ta, cô thắng được đầy bát, nhưng tự nhiên không thể
tránh được số mạng bị anh ta khiếu nại.
Bệnh nhân cuối cùng mà cô chăm sóc là một bệnh nhân bị
tai nạn xe cộ mà hôn mê nặng, mặc dù có ba hộ công cao cấp thay phiên chăm sóc,
còn có một nghĩa công như cô giúp một tay, nhưng Hồ Nhất Hạ chưa từng thấy
người nhà bệnh nhân đến thăm, đoán chừng là người đáng thương có nhiều tiền như
lại cô đơn.
Buổi tối hai người gặp mặt ở ngoài bệnh viện, lúc ấy
Lãnh Tĩnh cũng len lén chạy vào phòng bệnh, tỷ như đêm mưa này. Hôm nay Hồ Nhất
Hạ hơi buồn bực, Hứa Phương Chu đến Manhattan rồi, lại không tìm cô. Hồ Nhất Hạ
bị Hứa Phương Chu lạnh nhạt đành tìm Lãnh Tĩnh.
Lãnh Tĩnh gặm khoai tây chiên, kéo dài cổ nhìn người
nằm trên giường bệnh trong phòng quan sát cách một tấm thủy tinh: "Ừ. . .
. . . Rất đẹp trai chứ sao."
Hai người núp ở góc phòng quan sát, mặt đất chung
quanh toàn là những thực phẩm bị cấm, Hồ Nhất Hạ buồn bực vừa ăn đồ ngọt mà cô
thích ăn nhất, từng cái nhỏ bé nhưng nhìn rất đẹp, vừa nghĩ tới Hứa Phương Chu
đáng ghét, ít nhiều có chút ý trút giận: "Đầu của anh ta băng bó thành ra
như vậy còn mang theo ống dưỡng khí, chỉ còn hai lỗ mũi và hai mắt,
cậu còn có thể nhìn ra được anh ta đẹp trai? Đẹp trai chỗ nào? Lỗ mũi đẹp
trai?"
"Làm một thiết kế sư, cảm giác nắm chắc đối với
hình thể là một trong các khóa cơ bản, cậu xem. . . ."
Mới nói đến đây thì có y tá trực đêm đi qua hành lang,
hai cô bé vội vàng cúi người trốn trong góc.
Tự nhiên lại giận lây sang một người vô tội không thể
phản kích, Hồ Nhất Hạ rất nhanh ý thức được sai lầm của mình, hơn nữa còn so
sánh hành vi của mình và bạn gái trong xì căng đan với Hứa Phương Chu, cao thấp
đã rõ. Hồ Nhất Hạ không cam không nguyện thừa nhận, cô gái kia mới là thiên sứ
nhiệt tình.
Có chênh lệch mới có động lực, Hồ Nhất Hạ quyết định
chăm sóc bệnh nhân cuối cùng trong kỳ nghỉ hè của cô thật thỏa đáng.
Ba ngày sau bệnh nhân tiến hành lần giải phẫu sọ não
thứ hai, bị ra máu rất nhiều. Đời này Hồ Nhất Hạ chỉ có mấy thứ đáng kiêu ngạo:
cha, Hứa Phương Chu, bạn tốt Lãnh Tĩnh, còn có loại máu hiếm có của cô. Sau khi
hiến máu, Hồ Nhất Hạ nhất thời vô cùng có mặt mũi, thứ nhất cứu một người, thứ
hai, cô hiến máu xong bất tỉnh nửa giờ. Lãnh Tĩnh lại thổi phồng lên cho cô,
khiến Hứa Phương Chu sợ hãi đi suốt đêm đến thăm cô.
Vị nhân huynh trên giường bệnh xem như là một phần tư
người làm mai của cô, Hồ Nhất Hạ tự nhiên quan tâm đầy đủ.
"Anh xem!" Biết rõ anh ta vẫn còn đang hôn
mê, Hồ Nhất Hạ vẫn đưa cánh tay tới, cho anh nhìn lỗ kim trên tay mình,
"Anh còn giống nhà tư bản hơi ma cà rồng nghiền ép nhân dân lấy máu hơn
nhiều, anh trực tiếp hút máu của tôi đó."
Là ảo giác của cô? Cô lại cảm thấy lông mi của anh ta
run lên một cái.
Đoán chừng thật là cô nhìn lầm, lông mi của anh rung
động xong, lại không còn động tĩnh, Hồ Nhất Hạ không tự chủ đưa tay chạm lông
mi của anh: "Rốt cuộc khi nào anh mới tỉnh lại? Kỳ nghỉ hè cùa tôi sắp hết
rồi, trước khi kiếp sống nghĩa công vào kỳ nghỉ hè của tôi kết thúc, có thể
nhìn thấy anh tỉnh lại không?"
"Tôi sẽ hát một bài 《 Cô gái xinh đẹp》, cô
gái xinh đẹp ngàn ngàn vạn vạn, chỉ có cô, khó nhìn nhất. .