Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323283

Bình chọn: 8.00/10/328 lượt.

chỗ. . . . . ."

"Nơi đó? Nơi này?"

Anh không chỉ không ngừng, còn xấu xa thêm sức lực, hại hai chân cô không tự chủ phát run lên.

"Ô ô. . . .Ghét, không cho phép xoa nữa. . . ."

"Tiểu Hồ Ly, đừng che tay ở đó. . . . . Anh không nắm, ngoan, đưa tay cho anh."

"Anh. . . . Nói lời giữ

"Dĩ nhiên."

Tay mới vừa chần chờ buông lỏng ra một chút xíu, xong rồi! Bị anh nhanh chóng dùng một tay giữ lại hai cổ tay.

". . . . . . Ô ô, tên lường gạt! Anh nói anh không bóp nữa mà!"

"Anh không có bóp nó, anh đang vê. . . ."

Bởi vì anh, cô không chịu nổi đòn nghiêm trọng mà cơ hồ ngã nhào, nhưng dần dần, trong sợ hãi sinh ra một loại khát vọng chưa bao giờ có, khiến thân thể cô không tự chủ run rẩy. Thê lương kêu rên, mắt thấy sắp bị đẩy tới cao điểm, đột nhiên ——

Anh dừng lại.

"Thích không?"

"Thấy. . . . Ghét. . . . . ."

"Đứa bé nói láo sẽ bị trừng phạt. . . ."

Lời nói của anh chậm rãi rơi xuống, Hồ Nhất Hạ nhất thời như bị sét đánh. . . . . .

Trải qua tối nay, Hồ Nhất Hạ quyết định hận chết người họ Chiêm.

Chính anh không phải là người thì thôi, còn ép cô cũng phải làm động vật. Kiểu ếch, kiểu chó, kiểu bươm buớm, kiểu gấu Koala, cô đều nhịn, nhưng anh còn muốn cô cởi ngựa!

Vừa nghĩ tới người khác đã từng gieo họa cho nữ đồng bào khác như vậy, nhất thời một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân Hồ Nhất Hạ vọt thẳng lên ót, đáng tiếc còn chưa kịp rùng mình, ý thức của cô đã bị người khác làm cho sụp đ

Cuối cùng cuối cùng, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn có thể xác định mình đã bất tỉnh. Bị người như vậy nghiền xương ăn vào bụng, cô rất may mắn mình còn có thể tỉnh lại lần nữa.

May mắn cỡ nào mình mới có thể tỉnh lại, thật rất cảm ơn tiếng rung của cái điện thoại gọi cô tình. Thân thể vừa động liền đau đớn, Hồ Nhất Hạ chỉ có thể từ từ duỗi tay đến tủ đầu giường.

Vừa tiếp xúc, Hồ Nhất Hạ còn chưa kịp nói chuyện, mấu chốt là cô cũng không còn hơi sức nói chuyện —— "Đại Dương Dương, chừng nào con trở về? Mẹ sẽ an bài mai mối cho con."

Đại Dương Dương?

Cái gì?

"Đúng rồi mẹ nói cho con biết, con phải nắm chặt, Phương Chu đã mang bạn gái trở về, con còn như vậy. . . ."

Lúc này, Hồ Nhất Hạ hoàn toàn tỉnh.

"Rốt cuộc có đang nghe mẹ nói chuyện hay không hả Đại Dương Dương, con. . . ."

Hồ Nhất Hạ mạnh mẽ cắt đứt.

Điện thoại di động rớt xuống từ trong tay cô, rơi trên mặt thảm tạo ra một tiếng động nhỏ, nhưng rất nhanh liền bị tiếng nước chảy trong phòng tắm bao phủ. . . . Đợi đã nào! Phòng tắm? Tiếng nước chảy?

Hồ Nhất Hạ cứng đờ quay đầu nhìn bên kia giường.

Trống không.

Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, lăn một vòng đi tìm y phục của mình

"Rầm!"

Hồ đồng chí hoa lệ lệ té xuống giường.

(#‵′)

Cô bị ngã đến xương cũng muốn gãy lại không dám rên tiếng nào, còn chưa kịp xoa xoa đã trở mình đứng lên.

Phóng tầm mắt nhìn, chiến trường đã sớm khôi phục chỉnh tề như trước, y phục tối qua của cô đã vào thùng rác, trang phục nữ hoàn toàn mới đã đặt ở trên ghế quý phi cách đó không xa.

Kỹ thuật thưởng thức dáng người của người khác thật tốt, nhưng thái độ phục vụ không tốt lắm, hơn nữa có bệnh xé quần áo —— Hồ đồng chí không khỏi cúi đầu ngó ngó thân thể đã được tắm sạch —— dịch vụ hỗ trợ xử lý sạch sẽ này làm việc rất tốt, tổng hợp cho điểm tuyệt đối có thể xem là hàng tốt.

Ngủ ở chỗ cao cấp như vậy, cô phải trả bao nhiêu? Hồ Nhất Hạ rất muốn nhờ Lãnh Tĩnh cố vấn, nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ điện thoại gọi về vừa đúng đụng vào họng súng của Hứa Phương Chu thì làm thế nào?

Hồ Nhất Hạ không cho mình nghĩ nhiều nữa, tìm túi xách của mình, bỏ hết toàn bộ tiền mặt lên giường, không để cho mình có thời cơ xót xa, nhặt lên tất cả quần áo, vừa đi vừa lung tung mặc vào người.

Vọt tới cửa mới bằng lòng thoáng ngừng chân, nâng giày cao gót lên, một khắc cuối cùng trước khi chạy ra cửa, nhìn thấy người phụ nữ mặc áo đầm màu hồng nổi bật lên bộ mặt trơn bóng trong gương to, khí sắc có vẻ rất tốt.

Rõ ràng cô đau đến thiếu chút hai mắt tỏa sao vàng, đặc biệt là chân và eo, nhức mỏi giống như không thuộc về của cô, nhưng sao mình nhìn thấy lại là. . . . Mặt thoả mãn?

Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Hồ Nhất Hạ vừa đi đến phòng mình vừa lẩm bẩm, vừa đi vừa cúi đầu, đâm đầu đi tới, cả đám đồng nghiệp mà cô cũng không có nhìn thấy, cho đến khi bị người ta kêu lại: "Tiểu Hồ?"

Cô chợt ngẩn ra.

Nhìn lên người trước mặt sửng sốt mấy giây, lúc này mới phản ứng được, vội vàng thay đổi vẻ mặt, "Là mấy người à!"

"Chúng tôi đến phòng em gõ cửa hồi lâu cũng không có ai trả lời, điện thoại di động cũng tắt máy. Sáng sớm đi đâu?"

"Sáng sớm. . . . Chạy bộ sáng sớm."

"Mặc như thế chạy bộ sáng sớm? !"

Bị giày vò cả đêm, không thể trách Hồ đồng chí phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn lên hai nam hai nữ trước mặt, một hồi lâu mới vụng về mà nói sang chuyện khác: "A à? Có chuyện gì?"

Mặt Hồ cô nương ngu đần, đồng nghiệp cũng không hỏi tới: "Bây giờ không phải nghỉ sao, muốn tìm em đi đổ máu chung."

Máu. . . . Hồ Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy mình hơi choáng. Còn sinh ra ảo giác, cô thấy nười họ Chiêm? !

Hung hăng bóp mi tâm một cái để cho mình tỉnh hồn lại, ngó ngó hai na


Insane