XtGem Forum catalog
Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323470

Bình chọn: 9.5.00/10/347 lượt.

yền vào trong tai không sót:

"Em cảm thấy đối mặt một người phụ nữ chơi ONS (One Night Sex) đến nghiện,

anh ta còn có ý tưởng gì?"

Còn chưa hiểu ra sao, Chiêm Diệc Dương đã khôi phục

quần áo chỉnh tề đi tới trước mặt cô. Áo sơ mi phối quần, giản dị không giống

anh, nhưng há miệng, vẫn là ngữ điệu thần tiên có thể tức chết người: "Nói

đúng ra lần này chúng ta không phải ONS."

Hồ Nhất Hạ bỗng dưng nín thở, ngẩng đầu trông mong

nhìn anh, trong con ngươi thoáng hiện một tia ánh rạng đông, hi vọng cuối cùng.

"Nói đúng ra lần này chúng ta không phải

ONS" anh không nhanh không chậm lặp lại, tiếp theo nói, "Mà là em có

ý QJ (QIANG JIAN = cưỡng gian

Lúc nãy Hồ Nhất Hạ còn cảm thấy mình đang ngồi xe cáp

treo, tim phập phồng phập phồng theo lời của anh, hiện tại mới chợt lĩnh ngộ

mình đang chơi nhảy Bungee, còn là nhảy Bungee không có dây cột, lời của anh

chính là lực lượng vô hình, cô được nâng lên, rồi rơi xuống nát bấy.

Như muốn chứng minh mình nói không phải giả, Chiêm

Diệc Dương vén một góc sơ mi lên, để tùy tầm mắt mờ mịt quét qua vài vết cào

trên người anh.

"Trên lưng anh, trên đùi nữa, có muốn xem hay

không?"

Hồ Nhất Hạ liều mạng lắc đầu, phần nước đọng mắc cỡ

trên giường cứ như vậy chạm vào tầm mắt cô.

Cô còn chưa bao giờ thể nghiệm cảm giác bi quan chán

đời mãnh liệt như vậy, ngã sấp, kéo chăn qua che kín mình, thanh âm buồn buồn

vang lên: "Anh nên liều chết kháng cự mới đúng! Tại sao có thể tùy tôi. .

. ."

Chiêm Diệc Dương ngồi thẳng bên giường, vỗ vỗ cô.

Hồ Nhất Hạ lười phản ứng lại, hận không thể càng lui

càng nhỏ, cho đến biến mất. Chiêm Diệc Dương nhét điện thoại của cô vào trong

chăn, ít khi khách khí: "Lát nữa còn phải đi làm, bảo bạn em đưa y phục

đến đây đi."

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị giật mình, hơn

bảy mươi cuộc gọi nhỡ đều là điện thoại ở nhà trọ của Lãnh Tĩnh, Hồ Nhất Hạ

nhìn mà da đầu tê dại đến hết tê, vội vàng gọi về.

Vẫn còn sáng sớm, thanh âm Lãnh Tĩnh lại không hề buồn

ngủ, căng thẳng cực kỳ: "A lô?"

"Cô, cứu mạng! Mau đem một bộ y phục nghiêm chỉnh

và áo lót của mình đến. . . ."

Chiêm Diệc Dương không cần vén chăn liền chính xác

không có lầm từ trong tay cô rút đi điện thoại di động, bình tĩnh bổ túc địa

chỉ. Sau khi anh tắt máy tựa hồ rời khỏi phòng, Hồ Nhất Hạ không quá để tâm,

tiếp tục làm con rùa đen rút đầu.

Không biết qua bao lâu, người khác lại đi trở về, thấy

cô vẫn như vậy, không vui: "Tiểu Hồ Ly, đứng lên rửa mặt, ăn điểm

tâm."

Hồ Nhất Hạ ôm chăn giả bộ không nghe thấy, y theo tính

tình người khác nhất định sẽ dã man tháo chăn của cô ra xách cô xuống giường,

cô đã làm tốt chuẩn bị đấu tranh, đôi tay gắt gao siết góc chăn.

Chờ chờ, người khác lại không động đậy, ngược lại,

trực tiếp đặt đồ ăn sáng bên giường.

Thơm quá! Hồ Nhất Hạ hít hít lỗ mũi, nhịn xuống khó

chịu, người khác bắt đầu tiến hành ngôn ngữ hấp dẫn ở bên tai cô: "Mua ở

tiệm thức ăn dưới lầu, tay nghề rất đủ tiêu chuẩn, không nếm thử?"

"Không!"

Hồ Nhất Hạ mạnh miệng, bụng lại không chịu nổi hấp dẫn

bắt đầu thầm thì gọi, chỉ tự trách khứu giác mình đặc biệt linh, cách chăn cũng

có thể ngửi thấy những thứ đó, quả nhiên, đồ ăn người họ Chiêm báo tên giống y

chang cô đoán: "Có bánh trứng, sủi cảo tôm, thịt xiêng nước, ruột giòn,

bánh khoai lang, cá xắt lát. . . . ."

Lời còn chưa dứt, Hồ Nhất Hạ đã vén chăn lên, cầm sủi

cảo tôm lên nhét hết vào trong miệng. Chiêm Diệc Dương bật cười, nhẹ nhàng

trách cứ: "Bẩn quá." Lại không thúc giục cô đi đánh răng, chỉ ngồi ở

một bên nhìn cô ăn.

Chút thức ăn tối hôm qua đã tiêu sạch bách, cô ăn như

hổ đói một hồi mới miễn cưỡng no bụng, nhận lấy khăn giấy anh đưa tới, quệt

quệt mồm, tinh thần đều trở về: "Tôi xác thực không nên không nghe lời của

anh, chẳng qua lần này tôi thất thủ anh cũng có một phần trách nhiệm, cho nên,

về sau anh phải tiếp tục giúp tôi theo đuổi Hứa Phương Chu."

Chiêm Diệc Dương mơ hồ có chút kinh ngạc, vết nhăn giữa

trán giống như lưỡi lê, khắc sâu mà nguy hiểm: "Em l lại lần nữa?"

Cố tình Hồ Nhất Hạ lại tràn đầy dũng khí sau khi ăn

no, thật sự không biết sống chết lặp lại một lần nữa, cuối cùng còn tự cho là

săn sóc bổ sung: "Lần này tôi bảo đảm theo như phương án của anh."

"Tối hôm qua đã như vậy, em còn muốn như thế nào

nữa?"

Hồ Nhất Hạ mặt không đỏ tim không đập, liều chết phải

làm tên vô lại: "Tối hôm qua thế nào, anh nóiiđi! Dù sao tôi không nhớ

rõ."

Ánh mắt anh bỗng dưng tối sầm lại, cái mền bỗng dưng

rớt xuống, tất cả đồ lộn xộn đều rớt xuống đất, cả cái giường đều trống không,

một giây kế tiếp anh liền lấn người lên: "Vậy chúng ta làm lại lần nữa,

xem em có nhớ hay không ."

Vịn mặt của cô muốn hôn xuống, Hồ Nhất Hạ lại hung

hăng đẩy anh ra.

"Lúc ấy anh cũng đẩy em ra thế này." Chiêm

Diệc Dương cười thật tà ác.

Anh giống như hật muốn diễn lại hết tất cả việc ngày

hôm qua lên người cô, vừa động còn vừa nói: "Lúc ấy chân của em cũng đạp

loạn thế này. Quá muốn chết, nhảy lên nhảy lên, anh thiếu chút nữa đã không

khống chế được."

Hồ Nhất Hạ nghe được đỏ mặt tới