XtGem Forum catalog
Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323241

Bình chọn: 9.00/10/324 lượt.

ây là lồng ngực của ai?

Lãnh Tĩnh ngơ ngẩn, không hiểu sao trong mộng mà Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh luôn khinh thường cô sao lại biến thành người trước mắt với cơ thể rõ ràng thế này.

Nhẹ nhàng nâng mắt, theo thứ tự đập vào mắt là cổ áo, xương quai xanh, trái cổ, cằm dưới. . .

Nhìn thấy trái cổ cô hơi giật mình, sau đó nghe giọng nói đê mê truyền vào tai, "Cô nặng quá".

Giọng nói quen thuộc này như một đòn đánh cô về thực tại, đột nhiên ngẩng đầu.

Vì khoảng cách quá gần, cô thậm chí không nhìn hết được bao quát mấy đường nét trên mặt anh, đã vậy bao quanh cô là hơi thở của anh, bên tai còn nghe tiếng hít thở đều đều, giống như mọi thứ vừa thuộc về anh, vừa thuộc về mình.

Cuối cùng đối diện chính là đôi mắt của anh, chung quanh đều là bóng tối, ánh mắt anh lấp lánh rực rỡ. . . Lãnh Tĩnh cả người giật thót, từ trong ngực anh nhảy xuống.

Hai chân lúc thả xuống đất mới phát hiện cả hai đang đi trên cầu thang. Cô không kịp kêu lên, dưới chân đã bị hụt-----

Có người ôm ngang hông cô, Lãnh Tĩnh theo bản năng chống cự, "Buông móng vuốt của anh ra!"

Địch Mặc không để ý chút nào cũng không buông tay, "Muốn tôi buông tay? Có thể, bất quá trước hết cô phải nói cho tôi biết, móng vuốt hai bên hông tôi là của ai?".

Lãnh Tĩnh cúi xuống nhìn, hai cái móng vuốt đang kẹp chặt hông anh. . . Là của cô. . .

Vội vàng buông tay, đẩy anh ra, không chờ đợi chút nào chạy thẳng lên lầu. Sắp đến hành lang lầu hai, sau lưng vang lên một câu nói thong thả, "Phụ nữ đúng là loại sinh vật khó hiểu, rõ ràng là luôn chờ đợi tôi, bây giờ tôi về rồi, cô lại muốn bỏ chạy".

Anh giống như đang nói nhảm trong miệng nhưng âm thanh vừa đủ để cô nghe rõ. Lãnh Tĩnh dừng chân.

Cảm giác bị người ta vạch mặt thật không dễ chịu chút nào, Lãnh Tĩnh xoay người, đứng từ trên cao nhìn anh, "Nếu không phải vì quái nữ QQ lại có hẹn, Hồ ly chưa về nước tôi cũng không đột nhiên bị nóng đầu mới tìm anh kể khổ".

Chỉ có lầu một sáng đèn, lầu hai không mở đèn, khuôn mặt của cô gái được giấu trong bóng tối, có chút không cam lòng, có chút tức giận, có chút mất mát. Trong nháy mắt, Địch Mặc rất muốn đến gần bên cô.

Trên thực tế, chẳng qua là anh bắt được tay vịn cầu thang, âm thầm nắm chặt. Cố gắng để khuôn mặt lẫn giọng nói bình tĩnh, "Xin rửa tai lắng nghe".

"Giao dịch bằng giá, anh chia sẻ cái khó của tôi trước, tôi trả tiền cho anh" - Cô hình như có chút do dự, giọng điệu cố ý nhấn mạnh.

"Vậy thì không thể tốt hơn" - Địch Mặc cố gắng để bản thân có biểu hiện 'kinh nghiệm' một chút.

Địch Mặc vừa dứt lời, cô bỗng nhiên đặt mông ngồi sụp trên đầu bậc thang, "Bên phòng thiết kế tiến cử ba đến năm thiết kế, nếu như bản thiết kế nào được chọn sẽ được tung ra sản phẩm cho quý tới, thư ký của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh lúc gần tối mới gọi điện cho tôi, nói là tác phẩm của tôi hoàn toàn bị loại bỏ".

"Tác phẩm của cô? Mấy thiết kế tôi từng đề nghị cô chỉnh sửa?".

Cô không trả lời, đầu dựa lên lang can hai tay ôm đầu gối co rúm lại. Im lặng hồi lâu, đột nhiên anh mở miệng, "Tiến cử sẽ bắt đầu trước, nhân lúc người ta không chú ý cô có thể đem bản vẽ lẫn trong các tác phẩm được chọn".

Lãnh Tĩnh dở khóc dở cười nhìn anh, "Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh chắc chắn sẽ thấy chữ ký của tôi, nói không chừng lúc đang lựa chọn có thể tìm cái của tôi xé bỏ trước khi những người khác xem".

"Vậy thì đừng ký tên vội".

"Nếu không ký tên thì cô ta có thể đường đường chính chính ăn cắp bản vẽ".

Trên mặt người đàn ông trong nháy mắt mơ hồ không có bất kỳ biểu hiện nào, Lãnh Tĩnh chưa từng thấy anh ta như vậy. Càng cảm thấy chán nản.

Qua hồi lâu anh ta đột nhiên bước nhanh, ba bước cũng thành hai bước xuất hiện trước mặt cô, đột nhiên nắm lấy cô, "Đưa mấy bản thiết kế cho tôi, tôi có giải pháp".

Lãnh Tĩnh nhìn anh chăm chú, phủi tay anh ra, "Vô dụng thôi".

Anh hơi nóng nảy nói, "Tin tưởng tôi".

Lãnh Tĩnh nghĩ nhất định bản thân cô bị u mê rồi nên sau khi nghe xong câu nói 'Tin tưởng tôi' với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của anh mới giao bản thiết kế đưa anh mang đi.

Đêm khuya, nửa đêm, rạng sáng........

Lãnh Tĩnh đợi đến cùng nhưng vẫn không thấy anh ta quay lại, cứ như anh ta mang bản vẽ trốn mất dạng. Nữ quái QQ đã trở lại nhà, nhưng tên đàn ông kia thì mất tăm.

Ngày thứ hai nhất định phải có mặt trước hai giờ chiều tại phòng thiết kế, Lãnh Tĩnh nhìn qua dãy hành lang vắng vẻ của phòng một, từ bậc lang đứng lên quay lại phòng vệ sinh.

Trong nhà để xe, anh ngồi trên chiếc xe được sản xuất với số lượng có hạn - Spyker phóng đi, Lãnh Tĩnh rốt cuộc tỉnh ngộ, rất muốn tự tát mình một cái. Ngồi trên xe của mình, thấy ảnh chiếu của mình trong gương, rốt cuộc không chịu được mà mắng to, "Cái đồ ngu ngốc, còn tin tưởng lời nói của tên Ngưu Lang đó".

Cô điều khiển chiếc xe đến một khu vực nhỏ, quẹo vô đường lớn. Lãnh Tĩnh một tay giữ tay lái một tay vuốt ve chiếc điện thoại suy nghĩ. Có nên gọi điện báo cảnh sát?

Theo bản năng cô quyết định bỏ qua ý kiến này, nhưng một phần lý trí kia cho cô biết cái tên kia lấy của chạy mất, chắc chắn cô không thể bồi thường nổi tiền của một chiếc S