Duck hunt
Khất Phu

Khất Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322293

Bình chọn: 10.00/10/229 lượt.

i,“Ta mất đi trí nhớ, không nhớ sao?” Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt nàng nhắc tới việc hắn mất trí nhớ.

“Phải không?” Nàng cười cười, phủi đất khỏi tay, cầm lấy quyển sách đang mở trên bàn, đó là buổi sáng nàng đặt đó, tùy ý chỉ một chữ:“Đây là chữ gì?”

“Chữ ‘Tĩnh’, nàng cho ta là ngốc tử sao?” Hắn tức giận rống nàng.

“Không.” Nàng cười ôn nhu,“Ta chỉ là muốn chứng minh cho huynh xem, cho dù là mất trí nhớ, vẫn là sẽ biết một vài chuyện.”

Mấy ngày này ở chung, nàng phát hiện hắn đối với một ít vấn đề vẫn là biết được thật sự rõ ràng, tỷ như hắn biết chữ, hơn nữa rõ ràng là đọc nhiều sách vở, ngẫu nhiên khi hắn nằm ở nơi đó nhàm chán, nàng đem sách phụ thân lưu lại lấy đến đọc cho hắn nghe, lại phát hiện hắn kỳ thật đã xem qua sách này, hơn nữa hắn xem qua, hiển nhiên không chỉ thứ này, bọn họ còn thường xuyên cùng nhau thảo luận nội dung trong sách, mà nói chuyện càng làm cho nàng xác nhận điểm này.

Cho nên hắn có thể biết thay đổi triều đại cùng lịch sử hưng suy, lại không biết rau xanh biếc chính là cải thìa, bởi vì hắn căn bản là không biết, không liên quan đến việc mất trí nhớ. Lòng của nàng hơi trầm xuống, điều này cũng tiến thêm một bước chứng minh hắn rất khả năng chính là vị tiểu vương gia tôn quý vô cùng kia, đường đường một vị Vương gia, biết chút sách sử cùng “Tư trị thông giám” Thực bình thường, không biết rau xanh cũng thực bình thường.

“Chứng minh rồi thì phải làm thế nào đây?” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.

“Huynh có nghĩ tới thân phận của mình hay không?”

“Nghĩ tới thì thế nào, dù sao nghĩ không ra, sao còn phải nghĩ?” Hắn mất trí nhớ, chưa từng đi cũng không biết tương lai, đây là một chuyện thật, hắn chỉ có thể bị bắt nhận -- từng thống khổ, từng khổ sở, nhưng trong đầu vẫn có một tiếng vọng vang.

Đối với chuyện không thể khống chế, nếu thực sự không thể khống chế nó, như vậy làm cho nó không thể khống chế ngươi.

Cho nên hắn cố gắng bỏ qua việc mất trí nhớ gây cho hắn thống khổ cùng trống rỗng, đối với ngay cả chính mình là ai cũng không biết, hắn cảm nhận được tuyệt vọng mà bất luận kẻ nào đều không thể chịu được, nhưng hắn áp chế loại tuyệt vọng thống khổ kề cận này, làm cho mình tâm bình khí hòa.

Trong mắt hắn hiện lên một tia yếu ớt làm cho nàng đau lòng, bất đắc dĩ âm thầm thở dài, đứng dậy đi trở về phòng, đem ra một bộ quần áo màu đen: “Lúc trước khi ta phát hiện huynh, trên người huynh trừ bỏ bộ xiêm y cùng ngọc bội mang trên cổ huynh, không còn có thứ gì khác.” Nàng đem quần áo đưa cho hắn, trong lòng thoáng yên ổn, rốt cục hắn cũng mở miệng nhắc đến chuyện này, nàng vừa vặn đem mấy thứ này trả lại cho hắn.

Hắn đánh giá bộ quần áo này, nàng đã giặt sạch, những chỗ bị hỏng cũng đã được sửa chữa, trên vải dệt thuần một màu đen không có thêu dư thừa, cắt lưu loát, hình thức ngắn gọn, nhưng cũng làm cho người ta nhìn không dấu vết của việc may vá.

Đem quần áo tùy tay để trên bàn gỗ, đưa tay từ vạt áo lấy ra khối ngọc bội, đây có thể là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của hắn, ngọc bội lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của hắn, lấp lánh ánh xanh biếc, sâu kín sáng bóng, trên ngọc thạch không có chữ viết, chỉ có một hoa văn phiền phức mảnh mai nhìn không ra, trong khoảng thời gian này hắn đã xem qua vô số lần, nếu như có thể có chút manh mối thì hắn đã nhớ lại rồi. Thôi, nếu mất trí nhớ đã thành sự thật, hắn đành phải chấp nhận thôi,

Hắn ngước mắt nhìn nàng,“Ta nghĩ không ra, một chút ấn tượng đều không có.” Không biết vì sao mình xuất hiện ở trong này, cũng không biết bản thân mình vì sao bị trọng thương nằm ở trên núi, nhưng có thể xác định, tánh mạng hắn có nguy hiểm. Vết thương trên người hắn không chỉ có riêng là ngã xuống vách núi đen đơn giản như vậy, vết thương trước ngực kia , đủ để lấy mạng hắn, đừng nói vết thương khác trên người, tuy rằng cũng không tính sâu, nhưng đều là ở chỗ trí mạng.

Có người muốn giết hắn, kết luận này cũng thật không phải cái làm cho người ta khoái trá.

“Đầu huynh còn đau không?” Nàng mềm nhẹ hỏi.

“Đã không đau.” Ngữ điệu mềm mại của nàng, an ủi nội tâm nôn nóng cùng bất an của hắn, nàng luôn có thể dễ dàng làm được, chỉ cần một ánh mắt, một cái mỉm cười, là có thể làm cho hắn bình tĩnh trở lại, nếu hiện tại hắn đã mất đi trí nhớ trước kia, như vậy chỉ còn lại thứ này.

“Ta thấy qua vài ngày nữa là huynh có thể......”

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén làm cho nàng sợ tới mức im miệng, tựa hồ kia chính là ảo giác của nàng, bởi vì lại nhìn lên, hắn cũng là thực bình tĩnh hướng nàng mỉm cười cười,“Nàng cứ tiếp tục nói.”

Hẳn là ảo giác rồi, nàng thả lỏng tâm,“Tiếp qua vài ngày nữa, huynh có thể hành động tự nhiên.”

Hắn lơ đãng nhìn rừng trúc xanh tươi ngoài kia: “Phải không?”

“Ừm, tuy rằng ta không phải đại phu, nhưng có học qua bắt mạch, hiện tại mạch tượng của huynh đã rất ổn, ta nghĩ chỉ cần điều tức thêm là có thể khỏi hẳn.”

“Thân thể hắn ta khỏe rồi sao?” Trương Đông Toàn từ trong rừng trúc đi ra, trên ống quần dính đầy bùn đất ẩm ướt, đi lại coi như thoải mái,“Vậy thì vừa vặn, hôm nay là có thể để cho hắn chuyển đế