Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322262

Bình chọn: 9.5.00/10/226 lượt.

ngay cả kỳ nghỉ của con trai

cũng không nhớ tới đón con mình về nhà.

“Minh Khiết, gọi tên em…”

Chung Ly Phần tức giận giương mắt, không thể tin được cô gái trẻ tuổi này lại không đếm xỉa tới sự hiện diện của hắn. Song… cũng còn tốt, cậu biết rõ ba chỉ vui chơi mà thôi, cái cô này tuyệt sẽ không trở thành mẹ cậu;

cho nên vì ba, cậu cũng chỉ đành ‘nhắm một con mắt,mổ một con mắt’ mà

thôi.

Thở dài một hơi, cậu cam chịu số phận nhẹ nhàng đi ra ngoài, đang định đóng cửa lại trốn đi, lại nghe được…

“Lisa, anh yêu em!”

Ai! Ba lại dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người chết mà không đền mạng nữa.

Quên đi, quên đi, cậu vẫn nên mau đi thôi, khoảng cách tới mười tám tuổi còn lâu lắm.

“Ai là Lisa?” - Cô gái tóc vàng đột nhiên đẩy hắn ra.

Chung Ly Minh Khiết sửng sốt, lại cười mị hoặc chúng sinh – “Jodie?”

“Ai là Jodie?” - Cô gái sắp tức giận, một đôi mắt xanh biếc gần như bốc hỏa.

“Sandra? Kristen? Brenda? Melody? Jill? Lina?” - Nhìn cô gái bắt đầu xuống

giường mặc quần áo, Chung Ly Minh Khiết không thể làm gì khác hơn là hỏi – “Em rốt cuộc là ai?”

Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi lại càng kích thích lửa giận của cô gái.

“Anh là tên khốn kiếp!” – Một chiếc giày gót cao ba tấc cứ thế phi thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Sau đó cô gái xinh đẹp cứ thế nhặt giày của

mình rồi đi thẳng ra khỏi căn phòng lộng lẫy ấy mà không một lần nhìn

lại.

Chung Ly Phần vẫn núp sau cánh cửa cũng chỉ có thể nặng nề

thở dài. Khó trách mỗi lần cậu hỏi tên mẹ, ba đều không nói, thì ra ba

đã quên… Quên đi, đợi thêm nữa mình sẽ phát điên, thừa dịp được nghỉ này tới Đài Loan tìm chị tiểu Phạm thôi.

Không phải cậu vô tình

không đi thăm vết thương của ba, mà chuyện này cũng không phải lần đầu

trình diễn, đã thành thói quen rồi, dù sao ba căn bản không quan tâm. Ba có thể không quan tâm bất kỳ ai, do đó mẹ mới không muốn ba.

Đột nhiên, cậu cảm thấy mình thật đáng thương. Mẹ không cần, ba cũng không thương… cậu không thể làm gì khác là bỏ nhà ra ngoài.

* * *

Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Bắc Hằng - Đài Loan

“Đến bao giờ em mới chịu đi ăn cơm với anh đây?”

Người con trai thâm tình hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái duy nhất trong

phòng làm việc này, nào ngờ đáp lại hắn chỉ là tiếng bàn phím vang dội

của máy tính.

“Hâm Ân… cái bộ dạng lợi dụng người khác xong vứt

qua một bên có phải rất quá đáng không vậy?” - Thượng Hành Thư cúi người xuống, quả thật là để mặt ngang cặp mắt không rời khỏi màn hình

‘computer’ của cô gái, bức bách cô dời mắt sang hắn. – “Hâm Ân?”

Lan Hâm Ân hất mày, tươi cười rạng rỡ nghiêng mắt nhìn hắn - “Rốt cuộc là

ai lợi dụng ai? Hành Thư… anh nói vậy khiến tôi rất buồn đấy.”

“Làm trò! Em muốn anh giúp em giới thiệu, cũng không phải muốn anh vì em bỏ

chút sức lực sao, không nói cám ơn anh thì thôi, sau khi chuyện thành

công còn không để ý anh. Hâm Ân, qua cầu rút ván không phải quá nhanh

rồi chứ?” - Thượng Hành Thư cười đến rất tà khí, tay ôm lấy cằm cô gái.

Cô gái không dấu hiệu đẩy ghế dịch lại sau, tránh cử chỉ trêu ghẹo của hắn nhưng không ngăn lại hành động của hắn. – “Tôi gần đây thật sự là rất

bận, tôi nghĩ anh phải hiểu rõ chứ.”

Đàn ông đều như thế, muốn hắn giúp một chuyện sẽ phải có phần thưởng.

Nếu cô đối với mỗi người đều như thế, thử hỏi làm sao cô ứng phó được chứ?! “Bận đến mức ngay cả

ăn một bữa cơm cũng không được sao? Anh không tin ngay cả thời gian ấy

cũng không có.” – Hắn tuyệt đối không tin rằng cô bận rộn đến thế. Dĩ

nhiên hắn cũng biết cô đang tìm cách cự tuyệt hắn… Không sao cả, dù sao

hắn cũng đã quen với sự cự tuyệt của cô.

“Nếu anh không ngại cùng tôi ăn cơm hộp trong văn phòng, vậy tôi kêu thư ký giúp tôi sắp xếp.” - Lan Hâm Ân giang tay, khuôn mặt dễ thương lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

“Hai người cùng ở đây ăn cơm hộp?” - Thật không có không khí! Dù sao nói đi

nói lại, cô vẫn là không nể mặt. – “Chúng ta quen biết đã lâu, em tội gì cứ phòng anh như phòng trộm thế chứ? Anh lại không thể làm liều với em! Đương nhiên, nói anh không có hứng thú với em là gạt người, nhưng em

không gật đầu, anh sao có thể cả gan làm loạn? Anh cũng không phải loại

đàn ông không tôn trọng phụ nữ.”

Ai! Xem ra giá trị con người của hắn đã sụp đổ, do đó gần đây mới hàng đêm ngủ một mình như thế.

“Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tôi sao lại sợ anh, như thế nào phòng bị anh chứ?” - Cô cười ưu nhã mà bí hiểm – “Chỉ là tôi thật sự rất bận,

nếu không tôi cũng muốn tìm thời gian cùng anh ra ngoài đấy chứ.”

“Phải không?” - Sao không dứt khoát làm màn đồng học gặp lại nhau đi? Nói dối mà không có bản thảo, nếu hắn tin hắn sẽ đổi họ của mình sang họ của

cô.

Cô gái này lại cười như em bé, cô chuyên dùng khuôn mặt này

gạt người, thoạt nhìn giống như là rất dễ gần, nói chuyện cũng cực kỳ

thân thiết. Trên thực tế, cô luôn dùng khuôn mặt tươi cười giữ khoảng

cách với người khác, dùng khuôn mặt tươi cười tách rời sự quan tâm của

mọi người…

“Có muốn cùng ăn không?” - Giờ lại đổi ngược lại là cô hỏi hắn.

Thượng Hành Thư hất mày, nếu không lại phát hỏa với cô. Dù sao cô gá


Snack's 1967