Lạc Nhĩ đang vui mừng vì Lý Mộ Tư rất nhanh sáp nhập vào bộ lạc Mộ Sắc không chút nào hay biết, vừa rồi Lý Mộ Tư đích xác là xấu hổ, nhưng không phải do bị lực lượng và tốc độ của thú nhân choai choai hấp dẫn như hắn tưởng tượng, hắn rất chờ đợi tình cảnh có thể vui vẻ hòa thuận trao đổi với "Giống cái" trước mắt mà quay đến một phương hướng tuyệt đối khiến hắn có thể tiếp nhận.
Về phần Lý Mộ Tư. . . . Bất kỳ một cô gái nào, chợt bị người ta tập kích ngực đều sẽ vừa thẹn vừa tức chứ? Dù đây chẳng qua là một dã thú!
Dĩ nhiên, sau khi biết rõ chân tướng, Lý Mộ Tư cũng vô cùng tức giận, trực tiếp đưa đến sự bất hòa của Lý Mộ Tư với đồng bạn dùng tay quấy rối sau này —— hừ, tập kích ngực cái gì, ghét nhất rồi ! Nhất là thú tập kích!
Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Tư được hưởng thụ một đám nam nhân túm tụm, không không không, không nên hiểu lầm, quan trọng không phải số lượng mà là chất lượng —— nếu như cầu xin có được số lượng này, còn không bằng cô tự chen chúc trên xe lửa mùa xuân! Nhưng ạn cứ nhìn mấy người bên cạnh cô xem, ai yêu ơ, đám đàn ông này quả thật muốn dáng người có dáng người muốn khuôn mặt có gương mặt! Dĩ nhiên, khẳng định không có nhiều hơi thở đàn ông như đám đàn ông cao lớn hở ngực lộ vú kia, nhưng, ai bảo cô là một người e thẹn chứ? Che mặt thẹn thùng liếc ngang ~
Được rồi, không nên nhìn cô khinh bỉ như vậy, thừa nhận thì thừa nhận, không. . . . Không phải đám đàn ông bắp thịt gần như lõa lồ cho cô áp lực quá lớn, hại tráim tim háo sắc nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể chịu được, nhưng. . . . Nhưng, nếu như trước mặt bạn có một người đàn ông cao hơn hai mét đứng đó, thì sắc tâm của bạn không thể nào phát triển tốt đẹp được!
Lý Mộ Tư cười khan theo lời giới thiệu ừ ừ a a của Lạc Nhĩ (không cho phép hiểu sai!), sau đó. . . . Sau đó liền bị hai mỹ nam nhiệt tình một trái một phải nhấc. . . . nhấc lên? !
Há. . . . Trời ơi! Vậy quá nhiệt tình rồi! Đây. . . . đây đây đây đây chẳng lẽ chính là Thượng Đế ở đóng cửa lại thời điểm mở ra cái kia cánh cửa sổ sao?
Khuôn mặt tươi cười của Lý Mộ Tư có lòng háo sắc không có gan gáo sắc cứng ngắc dẫn một đám "đàn ông" đi về phía thôn.
Bởi vì Lý Mộ Tư tạm thời không có chỗ ở, cho nên Lạc Nhĩ nhiệt tình dẫn cô đến nhà hắn.
Mà trải qua lộ trình không tính là quá lâu này, dưới sự giúp đỡ của người đàn ông Lạc Nhĩ cao 1m8 lại nói nhiều, Lý Mộ Tư đã biết tình trạng căn bản của thôn này. Tỷ như, Lạc Nhĩ là con trưởng của thủ lĩnh Khải Tư Đặc, sẽ phụ trách xử lý một số việc căn bản trong bộ lạc, tỷ như Lạc Nhĩ và Phí Lặc gì đó dường như có JQ (gian tình)... —— Lý Mộ Tư vẫn cho rằng chỉ có phụ nữ mới có thể nhiều chuyện thế, thì ra đàn ông cũng nhiều chuyện không kém, ngay cả về mình cũng tám. Lại tỷ như, nếu về sau Lý Mộ Tư có khó khăn gì trong cuộc sống, có thể tìm hắn —— đây là Lạc Nhĩ vỗ ngực nói.
Lý Mộ Tư nhất thời cảm động.
Mặc dù là một người đàn ông cao một mét tám, Lạc Nhĩ thích giả bộ đáng yêu chút, nói nhiều chút, nhưng vì hắn rất nhiệt tình nên Lý Mộ Tư liền quả quyết quyết định sau này sẽ ôm chặt lấy bắp đùi của hắn để sống —— nói giỡn, người ta là con em quan lại đó! Sao cơ? Đừng cho rằng trưởng thôn thì không phải là quan! Đầu năm nay làm quan trong thôn cũng phải giành bể đầu đó nhé!
Xét theo chiều cao của đám đàn ông to lớn mà Lý Mộ Tư nhìn thấy, nhà ở nơi này quả nhiên cao dọa người, giống như phòng hội nghị nhân dân, ngay cả thềm cửa cũng cao gần đến eo của Lý Mộ Tư rồi.
Lạc Nhĩ phát hiện ra điểm ấy thì hơi lúng túng, cười khan nắm loạn mái tóc vàng: "Bởi vì chưa bao giờ gặp giống cái nhỏ nhắn khéo léo như Mộ Tư, cho nên. . . ."
Lý Mộ Tư ai oán liếc hắn một cái, dùng cả tay chân leo lên, đang muốn dùng một động tác nâng cao chân bất nhã bay qua, liền cảm thấy trên lưng căng thẳng, một luồng khí nóng phun vào sau lưng, cả người Lý Mộ Tư giật bắn, sau đó. . . . Sau đó hai chân liền lơ lửng.
Lý Mộ Tư quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời trắng xanh, chỉ thấy một con. . . . . . Ah ah ah, chó Samoyed[1'> khổng lồ ngậm lấy cổ áo của cái áo như áo ngủ mà cô vừa mặc vào rồi tha cô vào phòng.
Mặc dù trước kia cảm thấy chó Samoyed thật đáng yêu, nhưng lúc này Lý Mộ Tư vẫn tinh tường cảm thấy một luồng khí lạnh lả tả xông lên đỉnh đầu, da đầu cũng sắp nổ tung, vừa muốn há mồm kêu to lại luống cuống tay chân che miệng lại, chỉ sợ con chó Samoyed lớn hơn con trâu bị kích thích sẽ cắn đứt đầu cô —— Cái . . . . Cái gì cũng phát triển theo dáng vóc to, ghét nhất rồi !
Chó Samoyed màu trắng nghiêng đầu đặt cô trên mặt đất, khinh miệt phun phun lỗ mũi, sau đó vung cái mông, ngoắt ngoắt cái đuôi liền nghênh đón Lạc Nhĩ.
Lạc Nhĩ không phát hiện Lý Mộ Tư sợ hãi chút nào. đang vui mừng vỗ đầu chó Samoyed, ôm. . . . Không, dùng từ đu lển để hình dung tương đối chính xác hơn. . . . Đu lên cổ của chó Samoyed vò loạn: "Tiểu tử thúi giỏi nha! Lại chạy đến chỗ nào?" Hắn nhìn Lý Mộ Tư, rời len lén lại gầ lỗ tain chó Samoyed, lông dài tuyết trắng rối bù của chó Samoyed che khuất đầu hắn, hoàn toàn cản trở ánh mắt dò xét của Lý Mộ Tư.
Lạc Nhĩ không hề có áp lực