
in hỏi,
lúc huấn luyện bình thường anh cũng là dáng vẻ như vậy?”
Lần này, Trình Phi Viễn
mới vừa rồi còn nhảy nhót vui vẻ, trong nháy mắt trầm mặc.
Tôn Đào Phi vui vẻ, tiếng
cười hơi khàn khàn nhẹ nhàng vang vọng ở cả căn phòng.
“Em cười cái gì?”
Tôn Đào Phi vui vẻ ung
dung đáp, “Buồn cười cái gì, dĩ nhiên là cười cái bộ dáng của anh chứ cười cái
gì.”
Tay đặt ở trong chăn của
Trình Phi Viễn, nắm lên thật chặt, hắn là Trình Phi Viễn được gọi là “Đoàn trưởng
ma quỷ”, tại sao có thể là cái bộ dáng này. Chẳng qua là hắn không muốn thấy bộ
dáng Tôn Đào Phi không để ý tới hắn, hắn cũng biết mình thật ngây thơ, nhưng hắn
chính là không khống chế được mình, đáng chết, không khống chế được.
Bên ngoài, tiếng sấm rầm
rầm đúng lúc đúng giờ truyền vào gian phòng.
“Mau dậy đi, sắp tới trễ
rồi!” Tôn Đào Phi vô cùng hiền thê lương mẫu nhẹ giọng nhắc nhở người nào đó trầm
mặc bên cạnh.
Trình Phi Viễn cố ý làm
động tác ngồi dậy rất lớn, vẫn không quên cho Tôn Đào Phi một đôi mắt ti hí sắc
lẻm như dao. Bởi vì người nào đó phải rời đi, cho nên đối với cử động ngây thơ
của hắn, Tôn Đào Phi rất đại độ coi thường không nhớ.
Khi bóng dáng Trình Phi
Viễn bị cánh cửa thật dày che khuất, Tôn Đào Phi thở ra một hơi thật dài, tay
trong chăn nắm cái mền đến nếp nhăn bốn phía. Cô giống như càng ngày càng không
khống chế được ý tưởng cảm thấy Trình Phi Viễn là một người đàn ông tốt, hơn nữa
đối với việc hắn đến gần, cô sẽ vô cùng hồi hộp. “Điều này từ lúc nào...” Che
kín đầu, Tôn Đào Phi không dám, cũng không muốn nghĩ tiếp.
Nguyên nhân đại khái là
buổi tối phải cử hành hội liên hoan nên Tôn Đào Phi cảm giác, tiếng la bên
ngoài truyền tới cực kỳ vang dội.
Gần tối, bầu trời bao
la màu lam nhạt bị mực nhuộm thành một mảnh xanh đậm. Mạc Tiểu Kỳ xuất hiện ở cửa.
“Chị dâu, chị chuẩn bị
xong chưa, đoàn trưởng bảo em tới đớn chị.” Tiểu tử vẫn thật thà như lần đầu gặp
mặt.
Tôn Đào Phi từ trên xuống
dưới tỉ mỉ nhìn lại mình một phen, áo sơ mi màu xám nhạt đi cùng với quần dài
màu lam, coi như đơn giản hào phóng, chỉ là hơi trẻ một chút, nhưng bây giờ
không phải lưu hành mốt giả bộ nai tơ sao.
Gật đầu một cái, Tôn
Đào Phi quần áo bay bay đi ra ngoài cửa.
Mạc Tiểu Kỳ hy vọng ngời
ngời bước chân nhẹ nhàng đi trước Tôn Đào Phi, mất tự nhiên khẽ nghiêng đầu,
hai vợ chồng đoàn trưởng này thật đúng là trai tài gái sắc, khiến cho người như
hắn cũng không tiện nhìn.
Khi tới chỗ cử hành hội
liên hoan thì khắc sâu vào mắt đúng là đầu cua đồng loạt, cúi đầu, khoé miệng
Tôn Đào Phi vểnh lên, tình cảnh này thật đúng là tráng lệ. Đồng thời, Tôn Đào
Phi đến cũng đưa tới không ít người ghé mắt. Ngẩng đầu lên, trên mặt Tôn Đào
Phi mang cười, đúng mức rộng rãi đi tới vị trí thuộc về cô.
Rất nhanh, Tôn Đào Phi
liền phát hiện thì ra nói chị dâu cũng không phải chỉ một mình cô, nhìn những
người phụ nữ tuổi cỡ cô ngồi gần quanh, đáp án liền tự nhiên không cần nói cũng
biết.
Người chủ trì mặc một bộ
quân trang màu xanh biếc, thẳng tắp xuất hiện trong võ đài, thanh âm trầm bồng
du dương từ từ vang lên, buổi liên hoan chính thức bắt đầu.
Tất cả tiết mục tập
trong đơn vị theo thứ tự trình diễn, Tôn Đào Phi ngồi ở dưới đài xem cười ha
ha, nhiệt huyết sôi trào.
Hơn nữa cực kỳ thần kỳ
chính là, xem được tiểu phẩm Trình Phi Viễn diễn, vai diễn của hắn trong đó là
trưởng ban nấu ăn. Xem tiết mục này thì Tôn Đào Phi cười đến nghiêng ngả, lúc kết
thúc vỗ tay càng hăng hái, tiết mục của ông xã mình, cô vẫn phải làm việc nghĩa
không lùi bước ủng hộ.
Cơ hồ là vừa chào cảm ơn
xong, Trình Phi Viễn liền bỏ chạy đến ngồi ở bên cạnh Tôn Đào Phi, vui rạo rực
hỏi, “Thế nào, anh diễn không tệ chứ?” Vừa rồi khi hắn ở trên đài nhìn thấy cô
cười rất vui vẻ.
Nhìn người nào đó đắc ý
đầy cõi lòng, Tôn Đào Phi cố ý kéo dài thanh âm, chậm chạp nói, “Tốt lắm...
Không... tệ!”
Nghe vậy, khoé miệng
Trình Phi Viễn càng thêm toét ra thật to, lộ ra một hàm răng trắng loá.
Lúc này cũng đã gần đến
tiết mục cuối cùng rồi, thanh âm nâng cao của người chủ trì từ trên đài truyền
đến, ý là để cho mấy đôi tân nhân lên đài. Tôn Đào Phi không hiểu rõ lắm nhìn
Trình Phi Viễn một cái, kỳ vọng có thể từ chỗ của hắn lấy được đáp án, vậy mà
Trình Phi Viễn lại cầm tay cô đi thẳng lên đài.
Tôn Đào Phi chỉ có thể
hồ đồ lờ mờ lên đài, nghe người chủ trì nói nói một loạt, cô mới hiểu được thì
ra mấy đôi ngồi gần quanh cô đều là người mới kết hôn, bảo họ lên đài, là có
chút quà nhỏ muốn chúc phúc cho bọn họ.
Không biết người nào dẫn
đầu ở dưới kêu một tiếng, “KISS”, sau đó chính là tiếng la liên tiếp như sấm rền,
hơn nữa đồng loạt đều là một từ, “KISS”
Thanh âm có lực của người
chủ trì càng thêm vang lên ở một bên, hô to, “KISS.”
Mấy đôi khác cũng lục tục
nụ hôn nóng bỏng, chỉ có Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn vẫn còn trạng thái hai mặt
nhìn nhau.
Khẩn trương kéo kéo vạt
áo, Tôn Đào Phi hoàn toàn luống cuống, nhìn đám đàn ông như sói như hổ phía dưới
một cái, cô biết đại khái là trốn không thoát đâu.
Trình Phi Viễn nhìn thấy
hết đư