
ũng là lòng không có việc khác, một lòng
chuyên chú với việc học là yên tâm. Dần dần cô trưởng thành, ba mẹ cô bắt đầu
nóng nảy. Hai mươi lăm tuổi thì mẹ cô thậm chí lén hỏi cô, cô thích con gái có
phải không, nguyên nhân là cô từ nhỏ đến lớn đã ở chung thân thiết với Từ Dĩnh.
Tôn Đào Phi nhớ lúc ấy cô hung hăng cười to ba tiếng, không ngờ Thái hậu nhà cô
lại nghĩ thế, bị Thái hậu nhà cô vung ánh mắt giết người, lúc ấy cô liền yên lặng,
yếu ớt nói một câu, không phải vậy.
Từ sau ngày đó, Thái hậu
nhà cô liền thông qua vô số điện thoại, an bài vô số lần xem mắt cho cô. Thật
ra thì yêu cầu của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn một người đàn ông chững chạc
phúc hậu, bình bình đạm đạm qua hết cả đời này là OK. Sau đó, cô thật đúng là gặp
người đàn ông diện mạo nhìn qua phúc hậu, bất quá luôn sẽ xuất hiện nhiều loại
tình cảnh, một người trong đó còn chưa có tán gẫu, liền bắt đầu quan tâm tới
tình trạng tài chánh nhà cô, trực tiếp hỏi cô về sau có thể được chia bao nhiêu
gia sản; một người trực tiếp con mẹ nó nói một câu, tôi thích đàn ông, chúng ta
có thể kết hôn, nhưng tôi chỉ có thể cho cô hôn nhân, trải qua mấy lần đả kích
liên tiếp, Tôn Đào Phi coi như hiểu, đàn ông thật không thể trông mặt mà bắt
hình dong, sau đó cô vẫn đến các chỗ hẹn xem mắt mà Thái hậu nhà cô an bài, vẫn
phí thời gi an cho tới bây giờ, cô cũng chưa gặp phải một người thích hợp.
Về đến nhà, mẹ cô đã vội
vã tiến lên đón, “Như thế nào?”
“Rất tốt!” Tôn Đào Phi
dùng hai chữ này trả lời vấn đề, thường thường chính là không biết phải trả lời
như thế nào, lại không thể nói không tốt, thật ra thì cá nhân chủ quan của cô cảm
thấy không tốt.
Tống phu nhân nghe lời
con gái nói, tâm tình lập tức trở nên rất tốt, ngâm nga bài hát đi gọi điện thoại
cho ông chồng nhà mình, bảo ông đi thám thính tình huống đối phương. Tôn Đào
Phi nhìn mẹ cô vừa ngâm nga bài hát vừa lắc lắc eo, không dám tưởng tượng nếu mẹ
cô biết từ đầu tới đuôi họ chỉ nói không hơn mười lăm câu sẽ là như thế nào.
Hoàn hảo ở dưới chính sách chuyên chế hơn hai mươi năm của mẹ cô, cô đã sớm học
xong trên có chính sách, dưới có đối sách. Hơn nữa, cô còn muốn nói với mẹ cô,
mẹ, chẳng qua là con gái mẹ nói rất tốt, bên kia còn không có phản ứng mà?
Hai ngày sau, mẹ cô gọi
điện thoại, trong điện thoại thanh âm mẹ cô cao vút mạnh mẽ, không cần suy
nghĩ, cũng biết tâm tình mẹ cô thật tốt. “Phi Phi, ba con đã hỏi thăm xong tình
huống, ấn tượng của Phi Viễn đối với con cũng tốt vô cùng, mẹ đã nói số điện
thoại của con cho Phi Viễn rồi, con cũng phải nhớ số điện thoại của Phi Viễn.” Ở
thủ đoạn đặc biệt của Tống phu nhân, Tôn Đào Phi nhớ kỹ số điện thoại di động của
Trình Phi Viễn.
Kết thúc điện thoại,
Tôn Đào Phi ngồi ở trong tiệm, thầm nghĩ Trình Phi Viễn ấn tượng tốt với cô,
đây cũng quá giật gân, từ đầu chí cuối không hơn mười lăm câu, đừng bảo là hắn
xấu hổ, đánh chết cô cũng không tin. Không ngờ làm lính cũng am hiểu nói láo
như vậy. Còn có mẹ cô mở miệng một tiếng Phi Viễn, Phi Viễn. Người không biết
còn tưởng rằng hắn là con trai của bà.
[1'> “Bát nhất” kiến quân tiết: ngày một tháng
tám hàng năm là ngày kỷ niệm của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc thành lập,
vì vậy cũng gọi là lễ lập quân “Tám một”.
Ấn tượng của Trình Phi
Viễn với cô, Tôn Đào Phi không có tinh lực cũng không có thời gi an suy nghĩ
nhiều. Về phần số điện thoại của hắn cô vẫn nhận, bất quá cô sẽ không liên lạc.
Theo thời gian tựu trường
càng ngày càng gần, Tôn Đào Phi cũng bận rộn hơn. Bởi vì tiệm bánh kem của cô mở
gần một trường đại học, khách hàng chính là học sinh gần đây. Cho nên học sinh
đi học, các cô cũng vội vàng bắt đầu làm một vài công việc chuẩn bị.
“Tiểu Đào Đào, có nhớ
chị hay không?” Giọng nữ mượt mà dễ nghe, Tôn Đào Phi nghe thấy không cần đoán
cũng biết là cô gái Từ Dĩnh đã mất tích hơn hai tháng nay. Nếu như không phải
là trường đại học chỗ cô dạy học cần tựu trường, người phụ nữ này đâu trở lại sớm
như vậy.
Tôn Đào Phi đối chiếu
hoá đơn xong, giao công việc còn dư lại cho Tiểu Lý nhân viên được mời tới. Đi
về phía Từ Dĩnh đang tự nhiên uống cà phê trên bàn ở khu vực thư giãn bên cạnh,
“Sao chịu trở lại?”
Được nghỉ hè thì Từ
Dĩnh vốn bảo Tôn Đào Phi cùng cô đi Tây Tạng, Tôn Đào Phi không chút suy nghĩ
liền cự tuyệt. Ở trong ấn tượng của cô, Tây Tạng là một địa phương thường phát
sinh bạo động, hơn nữa người nơi đó càng có Phản Ứng Cao Nguyên (một chứng suy
hô hấp, tiếng Anh là acute high altitude disease), tín niệm trong cuộc đời của
cô cho tới bây giờ đều là cách xa tất cả nguy hiểm, dĩ nhiên sẽ không mạo hiểm.
Từ Dĩnh toét miệng, lộ
ra một hàm răng vô cùng sáng ngời, “Buông lỏng tâm tình là cần thiết, nhưng tiền
vẫn không thể thiếu.” Tôn Đào Phi nhìn màu da bị phơi đến đen của cô, trong
lòng thở dài không dứt, mấy năm qua cô gái này đam mê du lịch, mỗi lần xem đều
sẽ đi ra ngoài nhiều lần, không giống cô từ nhỏ đến lớn cơ hồ không có ra khỏi
thành C. Tôn Đào Phi chọc chọc cổ của cô, “Xem cậu phơi thành như vậy, nhất định
là chơi