
lò nướng, lật những
xiên thịt, ngô và xúc xích. Hứa Chí Hằng dắt Diệp Tri Thu qua đó rồi cười nói;
"Rất được đấy, Mục Thành".
"Anh đến muộn thế, không kịp chứng kiến bộ
dạng nhếch nhác của anh ấy lúc quạt lò", Tạ Nam đang ăn một xiên thịt nướng,
cười nói.
Hứa Chí Hằng giới thiệu mọi người với nhau, Vu Mục Thành đưa
cho Diệp tri Thu một xiên thịt dê nướng và nói: "Em ăn đi, đây là tác phẩm đã
qua mấy lần thử thách rồi đấy, bảo đảm ngon tuyệt. Nam Nam đã nể mặt ăn hết xiên
thịt anh nướng cho rồi đấy".
Diệp Tri Thu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh
nhiều người tụ tập vui vẻ đến thế, cô hứng khởi nói: "Chuẩn bị những thứ này có
phức tạp không anh?"
Tạ Nam cười nói: "Cũng không sao, đa số là phân nhau
ra siêu thị mua đồ làm sẵn, chỉ có Mục Thành dở hơi, cứ khăng khăng đòi nướng
sườn bò, làm món này phức tạp lắm".
Hứa Chí Hằng săn tay áo: "Cái này tớ
có kinh nghiệm. Mục Thành, tránh ra, để tớ trổ tài".
Anh đứng cạnh lò,
thêm than, thổi lửa, lật đồ nướng rất thành thạo. Bình thường anh hay đến đây
chơi cầu lông nên quen rất nhiều người, anh vừa chào hỏi mọi người, vừa nói cho
Diệp Tri Thu biết, Mục Vu Thành sống ở khu này có rất nhiều hàng xóm, bạn bè
trên các diễn đàn cũng nhiều, bình thường những cuộc tụ tập như thế này đều do
quản trị diễn đàn đứng ra kêu gọi. Mọi người đến đây đa phần đều là bạn bè thân
thiết và những người sống ở khu này.
Điện thoại của Diệp Tri Thu đổ
chuông, là cuộc gọi của Thẩm Gia Hưng, chần chừ một lát, cô đến bên lan can nghe
điện thoại.
"Tiểu Diệp, tối nay đến tầng một quán cà phê Shangri-La một
chút, tôi có chuyện muốn nói với cô". Thẩm Gia Hưng nói như ra lệnh.
"Xin
lỗi Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ tôi đang ở ngoại thành, e không về kịp, có
chuyện gì ông nói luôn qua điện thoại được không? Hay để hôm khác
vậy?"
Thẩm Gia Hưng không ngờ cô lại từ chối, ông dừng một lát rồi mới
nói: "Thế ngày mai vậy, khi nào cô về thì điện thoại cho tôi".
Diệp Tri
Thu hiểu rõ ông chủ muốn nói với cô về chính sách đại lý của công ty, rốt cuộc
thì cô vẫn tự chuốc phiền phức cho mình.
Nếu vào lúc khác chắc là cô sẽ
rất khó chịu, nhưng đứng ở nơi đây, nơi mà phong cảnh hữu tình, mọi người đều
cười nói vui vẻ, cùng nhau lật những xiên thịt nướng, gắp thức ăn mình thích,
thật vui vẻ, hoàn toàn khác xa không khí của một buổi tiếp khách đầy tẻ nhạt và
khách sáo. Cô gác công việc sang một bên, quyết định ở một nơi tuyệt vời như thế
này không nên suy nghĩ đến hậu quả xấu nhất của công việc nữa.
Cô đến
cạnh Hứa Chí Hằng, giúp anh xắn lại tay áo, anh cầm bắp ngô nướng đưa cho cô và
cười: " Việc mà Vu Thành thích nhất là vun đắp cho ngọn lửa yêu, sau này anh
không cần phải ghen tuông với anh ấy nữa rồi".
"Em sẽ cố gắng phối hợp
tốt với anh." Cô khẽ cười, để ý thấy Tạ Nam dịu dàng chứ không hề lắm lời, còn
Vu Mục Thành luôn chăm sóc vợ yêu của mình từ những cử chỉ nhỏ nhất như giúp cô
ấy lấy giấy khăn, rót trà... giữa hai người luôn hiện rõ sự ăn ý đến kỳ lạ. Cô
nghĩ, họ biểu lộ tình cảm tự nhiên như vậy đúng là đáng để người ta ngưỡng
mộ.
Có một bé gái khoảng bốn, năm tuổi chay đến, khuôn mặt bụ bẫm cất
giọng nói dễ thương: "Chú ơi, cháu muốn ăn cánh gà nướng!"
"Tiểu mỹ nữ
được ưu tiên đặc biệt, chú làm ngay đây." Hứa Chí Hằng cười lớn, cấm hai xiên
cánh gà, thoa một lớp dầu rồi đặt lên lò nướng, đồng thời cho những xiên sắp
chín qua một bên, động tác rất thành thục, chỉ một lát đã có rất nhiều người đến
đứng trước lò nướng của anh.
Diệp Tri Thu nhìn chăm chú: "Anh này, trước
kia anh đã từng là đầu bếp, đúng không? Nhìn động tác chuyên nghiệp thế cơ
mà."
Hứa Chí Hằng cười đắc ý: "Sau này em sẽ phát hiện anh còn là chuyên
gia trong nhiều lãnh vực nữa cơ". Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái
dong dỏng cao đi tới: "Đúng là vài lời không thể nói hết được, nói năng dao to
búa lớn là việc anh khá chuyên nghiệp đấy!". Anh giới thiệu cô gái đó với Diệp
Tri Thu. Hóa ra cô ấy là Hứa Mạn, quản lý một diễn đàn, nghề nghiệp chính của cô
là bác sĩ ngoại khoa của một bệnh viện lớn trong thành phố, cũng là một trong
những người khởi xướng buổi tiệc ngày hôm nay.
Hứa Mạn là người trông rất
lịch sự, nho nhã, tính tình phóng khoáng. Cô cầm xiên cánh gà đã nướng chín đưa
cho bé gái, rồi cầm một xiên thịt nướng lên cắn một miếng rõ to: "Haizzz, các
anh có coi tôi là bác sĩ bao giờ đâu, hoàn toàn coi tôi như đồ tể, vừa nãy Mục
Thành còn kêu tôi ra để cắt thịt đấy!".
"Mục Thành thật biết nhìn người,
việc dùng dao thì chắc chắn cô là người thạo nhất còn gì."
"Vâng, tốt
nhất là các anh làm thế nào để đừng bị rơi vào tay tôi." Cô nhe răng, tỏ ra hung
dữ, nhưng trên khuôn mặt đầy vẻ trí thức ấy không hề có chút độc ác
nào.
Chồng cô ấy - Lưu Kinh Quần, là bạn đại học của Vu Mục Thành, ôm lấy
eo cô cười nói: "Đừng đùa nữa, ở tiệc nướng lần trước em kể chuyện mình dùng dao
đã làm mọi người sợ hết vía rồi đấy!"
Những người bên cạnh cũng góp
chuyện: "Cám ơn cô, ăn nhiều một chút đi, chúng tôi nhường cô hết, đừng có lại
liên tưởng đến đó là bộ phận nào trê