
o anh
nhé!"
"Để em xem thời gian biểu của em đã." Cô cũng vui không kém, đang
định nói thì nghe Hứa Chí Hằng ở đầu bên kia bật cười vui vẻ, cô nói tiếp :
"Vâng, được rồi, sáu giờ chiều mai em rảnh."
Vào trong quán cà phê, thấy một cô gái đang ngồi đối
diện với Tân Địch, cô đoán Tân Địch vừa gặp bạn. Nào nhờ đến nơi ngồi xuống, cô
mới ngây người khi nhận ra đó là bạn gái hiện tại của Phạm An Dân - Phương Văn
Tĩnh. Phương Văn Tĩnh cũng kinh ngạc như cô, mỉm cười chào: "Chị Diệp, trùng hợp
quá, chào chị".
"Chào cô!" Diệp Tri Thu do dự một lát rồi hỏi: "Anh ấy đã
khỏe hơn rồi chớ?"
"Cám ơn chị, anh ấy đỡ nhiều rồi, hôm qua đã ra viện.
Các chị nói chuyện đi, em sang kia đợi mẹ. Tân Địch, nhờ cả chị đấy
ạ!"
Tân Địch cười gật đầu: " Đừng khách sáo, tuần sau tôi đi công tác Bắc
Kinh, đã cẩn thận giao việc cho người ở nhà rồi. Lúc tôi về chắc là đã gần hoàn
thành, đến lúc đó tôi sẽ gọi cô tới mặc thử, không lỡ thời gian cưới của cô đâu.
Chào cô!"
Phương Văn Tĩnh lịch sự gật đầu chào hai người rồi đứng dậy đi
đến ngồi ở một góc khác trong quán.
"Cậu cũng quen cô ta sao? Còn trẻ thế
mà sắp kết hôn rồi, tự nhiên biến chúng mình thành những cô nàng độc thân lớn
tuổi". Tân Địch lắc đầu cười rồi sau đó quay người về phía Diệp Tri Thu: "Nhanh
kên, cậu kể cho tớ về cuộc phiên lưu của cậu đi, nét mặt cậu làm sao
vậy?".
"Cậu quen cô gái đó lâu rồi à?"
"Đâu có, là năm ngoái mẹ cô
ta đến tìm tớ thông qua vợ sếp, nói con gái sắp kết hôn, người bé quá, lại rất
thích sản phẩm thiết kế của tớ, nói chung là khen ngợi nức nở rồi nhờ tớ thiết
kế cho một chiếc áo cưới, Tớ vốn nghĩ suốt ngày lo lắng, chuẩn bị cho chương
trình có khi còn không kịp nên không muốn làm việc khác nữa. Nhưng vợ sếp đã có
lời, lại bảo bà ta đã nói với ông Tăng chuẩn bị khâu mời khách và mọi thứ rất
tốt nên tớ đã nhận lời. Cô gái này lịch sự và rất biết tạo cảm tình với người
khác."
"Vị hôn phu của cô ấy là Phạm An Dân".
Tân Địch trợn tròn
mắt kinh ngạc mãi mới nói nên lời, Diệp Tri Thu đành phải vỗ vỗ tay cô nói :
"May mà tớ nói không phải lúc cậu đang uống cà phê đấy."
"Tớ không biết
thật mà, tớ thề. Thu Thu, nếu tớ biết thì có bị đánh chết tớ cũng không nhận
lời. Tớ sẽ lập tức đi gặp và trả lại tiền cho cô ta. Tớ không làm
nữa."
"Cậu thật là trẻ con." Diệp Tri Thu giữ tay cô lại, cười nói :
"Việc nào đi việc ấy, cậu có oán thù gì với tiền đâu. Yên tâm, tớ không để ý
đâu, việc qua rồi mà".
Tân Địch đùng đùng giận dữ nói : "Nhưng tớ để ý,
tớ đã nói là sẽ làm áo cưới cho cậu".
Diệp tri Thu chỉ trầm tư nhìn vào
cốc cà phê một lát rồi đưa lên miệng uống.
Đầu năm ngoái, sau khi Diệp
Tri Thu và Phạm An Dân lấy được nhà đã bàn bạc định sau một năm nữa sẽ kết hôn.
Khi nghe cô báo tin này, Tân Địch đã rất vui mừng.
"Tiểu Địch, tới lúc đó
cậu sẽ thiết kế áo cưới cho tớ nhé ! Không được mặc trang phục do Vera Wang *
thiết kế. Không mua được nhẫn kim cương Tiffany sáu carat ** cũng chẳng có gì
ghê gớm cả. Tương lai tớ sẽ có một nhà thiết kế riêng cho mình, thật lợi
hại!"
Tân Địch cười lớn, nói chắc chắn : "Yên tâm, nhất định tớ sẽ trang
điểm cho cậu xinh hơn minh tinh, đẹp hơn cả hoa khôi nữa kìa. Tớ còn thiết kế
một chiếc váy phù dâu cho riêng mình. Hi hi, sẽ cùng cậu xuất hiện trên sân khấu
rực rỡ ánh đèn".
Chú thích:
* Vera Wang tên tiếng trung là Vương Vy
Vy, sinh ngày 27 tháng 6 năm 1949, là một nhà thiết kế thời trang sống tại
NewYork. Cô đặc biệt nổi tiếng với những trang phục cưới. (BV)
**Carat : đơn
vị đo khối lượng dá quý và ngọc trai. 1 carat=200 milligrammes.
(BV)
Sau đó, cứ lúc nào rảnh rỗi là Tân Địch lại phác họa các mẫu áo cưới tranh
thủ đưa cho Diệp Tri Thu xem, Diệp Tri Thu cũng đã đem các bức phác họa trang
trí nhà cho cô xem, hai người vừa xem vừa rì rầm bàn luận, có lúc còn cười
lớn.
Đến khi Tân Địch đã phác họa được một bản phác thảo hoàn chỉnh,
chuẩn bị đưa ra làm thành phẩm thì Diệp Tri Thu và Phạm An Dân đột nhiên chia
tay. Tân Địch lúc đó chỉ còn cách an ủi bạn và giấu bản phác thảo đi. Cô không
ngờ người được cô làm thiết kế áo cưới lần này lại chính là người thứ ba của bạn
thân. Nhìn tri Thu trầm ngâm không nói, cô tự trách mình vì đã động chạm đến
chuyện thương tâm của bạn.
"Tớ xin lỗi Thu Thu."
"Haizzz, Tiểu
Địch, cậu đâu cần phải xin lỗi tớ, cậu không có lỗi gì cả." Diệp Tri Thu cười
miễn cưỡng: "Thật sự là tất cả đã qua rồi!"
Tân Địch cười đau khổ nói: "
Thôi, bọn mình đi đi, không có lát nữa bà Phượng cũng đến chào hỏi tớ, nhìn mà
đau lòng. Tớ đen đủi thật, tại sao lại ôm cái việc này chứ?"
Nhưng họ vừa
ra đến cửa thì gặp ngay bà Phượng đang khoác một túi hiệu LV và tay xác mấy túi
đồ mua sắm đi vào. Bà ta khác con gái minh, người đẫy đà và có chút uy lực, ra
dáng một quý bà sang trọng. Thấy Tân Địch, bà ta nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu
Địch, trùng hợp quá, bác đang đi sắm nữ trang cho con gái. Đồ hiệu bên này ít
quá, bác định mai đi Hồng Kông một chuyến, thuận tiện xem hàng trang sức. Cháu
cố gắng hoàn thành sớm cho bác áo cưới nhé, Tiểu Tĩnh cứ nó