
ặp
khách hàng trong ngày. Lúc còn chưa đi công tác, cô thấy thái độ của Lưu Ngọc
Bình có vẻ không muốn phát triển thị trường ở Bắc Kinh nữa, tuy nhiên công việc
của cô vẫn phải hoàn thành đúng hẹn.
Nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi,
Diệp tri Thu lấy điện thoại gọi cho Tân Địch.
"Thu Thu, đến bắc Kinh
chưa?"
"Đến rồi, đang ở khách sạn. cậu chuẩn bị cho cuộc trình diễn thế
nào rồi? Chắc công việc cung hưởn hưởn rồi nhỉ?"
"Haizzz, tớ còn chẳng có
thời gian đi xem địa điểm trình diễn bài trí đến đâu rồi cơ. Vừa mới làm việc
với các người mẫu, bây giờ tớ đang ở phòng sửa sang lại các bộ trang phục sẽ
trình diễn vào ngày mai. Trước đây toàn là cậu đốc thúc chuyện bài trí sân khấu
và kết hợp trang phục, còn giúp tớ về khâu quyết định của phần trình diễn, bây
giờ tớ phải tự làm hết. Thu Thu này, nếu cậu rảnh rỗi thì qua giúp tớ một chút
nhé."
Diệp Tri Thu có vẻ hơi ngần ngại, giúp đỡ tân Địch thì không nề hà
gì nhưng cô rất ngại chạm mặt Tổng giám đốc Tăng. Nhưng nghĩ lại, Tăng Thành vốn
có cách quản lý rất độc lập, không bao giờ can thiệp vào những việc đã giao cho
cấp dưới toàn quyền quyết định. Trước đây bài trí các địa điểm trình diễn, ông
ta luôn đến sau cùng quan sát tình hình. Cô nói: "Thế cậu ở phòng bao nhiêu để
tớ qua."
Tân Địch ở một khách sạn năm sao ngay cạnh Tiển lãm Quốc tế,
Diệp Tri Thu mặc một chiếc áo khoác thể thao dầy, cầm túi và đi bộ qua đó. lên
tầng gõ cửa, người ra mở cửa là Tiểu Vương - cô trợ lý của Tân Địch. Tiểu Vương
vừa nhìn thấy cô đã thân mật: "Chị Thu Thu." Cô bước vào trong, đây là một căn
hộ lớn, trên ba giá treo đầy các bộ trang phục, phần lớn là trang phục mùa hè.
Trên ghế sofa bầy đầy các loại phụ kiện như túi da, giầy, khăn quàng cổ. Tân
Địch đang cùng các trợ lý thiết kế phối hợp từng bộ trang phục lại với
nhau.
Diệp Tri Thu bỏ túi xuống, cởi áo khoác, lập tức bắt tay vào phân
loại từng bộ trang phục theo mầu sắc rồi chia các phụ kiện ra từng loại. Cô quan
sát bản đồ sân khấu trình diễn rồi sắp sếp các bộ trang phục sao cho hợp lý, lại
nhờ các trợ lý tiến hành phối hợp, sau đó cô lấy bút và giấy ra đánh dấu thứ tự
trang phục sẽ lên sân khấu.
Tân Địch thở phào: "Cậu cứu mạng tớ rồi đấy,
tớ không ngờ công việc sắp sếp trang phục lại phiền phức đến vậy."
"Hôm
nay sắp sếp sơ bộ thế đã, mai các công ty tham gia triển lãm sẽ được vào trước,
lúc đó mình sẽ treo trang phục theo đúng thứ tự, sau đó chỉnh trang là lượt lại
một lần, nhắc các trợ lý làm nhanh tay nhanh chân một lúc là được."
Bận
rộn mất cả tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi việc chỉnh trang lại cũng xong xuôi. Tân
Địch cho các trợ lý về phòng nghỉ ngơi, bảo cô trợ lý thiết kế của mình đi ra
phòng khác ngồi một chút, cô nói: "Hôm nay tốt nhất là mọi người không nên ra
ngoài thăm thú chơi bời vì mai phải dậy sớm. Ngày mai xong xuôi công việc, đến
tối các bạn sẽ được tự do đi chơi."
Căn phòng trở nên im ắng, hai người
ngồi dựa vào ghế sofa, họ cùng gác chân lên bàn uống nước, Tân Địch ngửa cổ nhìn
lên trần nhà than thở: "Thu Thu này, giờ tớ mới biết trước đây cậu đã vất vả vì
tớ thế nào."
"Với bạn bè phải khách sáo thế sao?"
Tân Địch từ
trước đến nay chuyên tâm vào việc thiết kế thời trang, không thích tham dự vào
những chuyện không liên quan đến mình, cũng chẳng đi lại giao lưu gì với những
bộ phận chuyên trách bài trí sân khấu hay là bộ phận quy hoạch. Trước đây, khi
Diệp Tri Thu còn là đồng nghiệp, vẫn thường tranh thủ giúp đõ cô xử lý những
việc đại loại như vậy. Lần này đến đây triển lãm, cô mới ý thức được điều này,
cô nói: "Có phải tớ khách sáo với cậu đâu, tớ đang tự kiểm điểm lại mình, thật
đấy. Tài năng thì không biết được bao nhiêu mà lại lắm tật thế
này".
"Những việc này đáng ra là của trợ lý chứ, khi nào
rảnh, cậu huấn luyện họ một chút là được thôi mà."
"Những cô cậu này tiểu
thư công tử lắm, chỉ muốn một lần trình diễn là mình có tiếng tăm và có chỗ đứng
ngay mà thôi không nghĩ là tớ phải rèn luyện những sáu năm trời mới có được cơ
hội trình diễn."
Diệp Tri Thu cười động viên: "Chúc cậu ngày mai thành
công, tớ biết là cậu làm được mà".
"Năm giờ nhé,ở khách sạn Kempinski,
sau buổi trình diễn có tiệc rượu tự chọn." Tân Địch nhìn vẻ mặt của Diệp Tri Thu
bỗng cô nổi nóng: "Đừng có nói với tớ là cậu sẽ không đến đấy nhé, trước đây bọn
mình đã giao ước là sẽ có mặt trong thành công của người kia cơ mà".
Nghĩ
đến những lời động viên lẫn nhau của thời trẻ, Diệp Tri Thu cười nói: "Cậu nhất
định sẽ thành công, tớ luôn tin vào điều đó. Tớ sẽ bảo người đến tặng hoa thay,
vì tớ thật sự không đến được. Tân Địch à, nhất định tớ sẽ mời cậu đi ăn để chúc
mừng, cho cậu chọn địa điểm."
Tân Địch lừ mắt nhìn cô, cô chỉ cười rồi vỗ
vỗ vai bạn. Tân Địch biết Diệp Tri Thu đã quyết định thì không ai có thể thay
đổi được, chỉ biết "hừ" một tiếng rồi tiện tay đưa cho Diệp Tri Thu một tấm thẻ
nhân viên để có thể vào triển lãm. "Cậu cầm lấy cái này, đỡ mất công sáng mai
phải xếp hàng đổi thẻ."
Diệp Tri Thu vẫn lắc đầu: "Sáng mai tớ phải đi
cùng sếp, nếu đeo một