
c nhân viên lễ tân đưa An Ninh bước vào, những cô gái
“già” trong phòng đều thốt lên “Trời, dễ thương quá”. Sau đó không ngừng có các
“chị” mang cho cậu đồ ăn vặt, đồ uống, cà phê… Nhân tiện họ lại véo má cậu:
- Đúng là đáng yêu quá, sau này ở lại đây làm việc,
thay cho chị em nhé.
Tiểu Thang vốn dĩ rất được mọi người quý mến nhưng giờ đứng im một góc, không
ai thèm chú ý đến, cậu núp sau máy tính nhìn An Ninh, ghen tị lườm tới rách cả
mắt.
An Ninh không quan tâm gì tới những chuyện này, chỉ
chăm chú làm việc.
Thấy cậu chăm chỉ như vậy, Ân Tá hơi thất vọng, bèn tìm cơ hội ngồi bên cạnh
cậu, hỏi nhỏ:
- Chị của em… vẫn khỏe chứ?
An Ninh không ngẩng đầu lên :
- Rất khỏe, đang ở nhà dưỡng bệnh.
- Anh có tới nhưng không ai ra mở cửa. – Ân Tá cố gắng
lấy lòng An Ninh. – Sau khi tan làm, anh về cùng em thăm chị em, được không?
Tiểu Ninh trả lời rành rọt:
- Em thì không có vấn đề gì, nhưng chị em bảo lúc ốm
trông chị ấy rất xấu nên không chịu gặp ai.
- Vậy sao? Có phải chị ấy giận anh không?
- Anh làm chuyện gì để chị ấy giận sao? – An Ninh hỏi
ngược lại, Ân Tá đành phải nói lảng:
- Thôi bỏ đi, không có gì.
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng bước vào phòng, nhắc Ân Tá
là chủ biên sợ anh làm ảnh hưởng tới công việc của mọi người, bảo anh nếu không
có việc gì thì có thể về trước.
Ân Tá giơ hai tay ra dấu đầu hàng:
- Được rồi, được rồi.
Anh vẫn giữ nụ cười, nụ cười rất dịu dàng nhưng lại có
một sức hút nguy hiểm.
Cô nhân viên lễ tân thấy anh cười, đỏ mặt quay về chỗ
ngồi.
Cuối cùng thì anh cũng đi.
Bảo Lam ngồi sau máy tính, nhìn theo bóng Lâm Ân Tá đi
đã xa, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ngồi thẳng lưng lên.
Đóng giả con trai thật là mệt. Không, thực ra thì
ngoại hình của mình đã là của con trai rồi, nhưng phải thể hiện mình là con
trai cả từ lời nói tới cử chỉ thì thực sự là rất khó. Ngải Linh Linh tìm người
làm giả một cái chứng minh thư, mất 200 tệ, thế là trên thế giới có thêm một
chàng trai tên là “An Ninh”.
Bận ngập đầu cho tới lúc trời đã tối, nhà nhà đã lên đèn, “cậu” mới ngẩng đầu
lên khỏi bản báo cáo của mình, khi đó phòng của chủ biên đã tắt đèn, Ân Tá cũng
đã đi – nghĩ tới việc nơi đây còn mỗi một mình, “cậu” thu dọn đồ đạc rồi
đi xuống lầu.
Trời bên ngoài đã tối om. An Ninh mệt mỏi hoa mắt, cứ
như thể vừa từ thế giới trong mơ trở về với thế giới hiện thực. An Ninh ngậm
ống hút trà sữa, đi xem các cửa hàng quần áo bên đường, định mua một ít quần áo
con trai.
Ở nhà chỉ có quần áo cũ của bố, size của bố cũng lớn
hơn mấy số. Hai con mắt “cậu” đảo qua đảo lại trước mấy chiếc tủ, thật không
ngờ rằng trong đời này mình còn có cơ hội đi mua quần áo nam cho chính mình
mặc.
- Này, em ở đây hả? – Một bàn tay lớn đặt lên vai của
An Ninh, khiến “cậu” giật nảy mình.
Ân Tá không ngờ An Ninh lại dễ giật mình như vậy, quả
nhiên là một cậu bé nhát gan y như chị. Lúc ở cửa hàng sô cô la, cô nghe nói
tối đó phải ở lại cửa hàng một mình, sợ tái cả mặt.
- Đi dạo phố một mình hả? – Ân Tá thân mật hỏi. – Sao
không về nhà?
Chàng trai ngậm ống hút trà sữa, có vẻ như không muốn nói chuyện, cứ đi thẳng
về phía trước. Ân Tá gọi “cậu” lại:
- Vẫn còn giận hả? An Kỳ đã biết là mình đổ oan cho
chị của em rồi.
Chàng trai không thèm để ý tới anh.
- Định mua quần áo hả, để anh tặng em, coi như là xin
lỗi, được không?
- Không cần đâu, cảm ơn. – Nếu ở cạnh anh thêm một
lúc, “cậu” sợ sẽ để lộ thân phận thật của mình mất. Không ngờ anh vẫn đi theo.
- Này, quần áo không tặng không cho em đâu, Tiểu Ninh,
em cũng giúp anh, mang quà của anh về cho chị em được không?
- Quà? – An Ninh đứng lại. – Tại sao lại tặng quà?
Không cần phải phiền phức như vậy.
- Có phải tặng cho em đâu, việc gì mà em bảo là phiền
phức? – Nói xong, Ân Tá kéo “cậu” bước vào một cửa hàng thời trang nam cao cấp,
cửa hàng nổi tiếng với các loại quần áo với mức giá cao trên trời. Vừa vào tới
bên trong, lập tức có bốn, năm nhân viên phục vụ vây quanh lấy họ hỏi han này
nọ, Ân Tá nhanh nhẹn giúp “cậu” chọn một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác,
một quần bò, một bộ comple, một sợi cà vạt và nhét cả vào tay “cậu”.
- Tiểu Ninh, em vào thử đi. – Anh đẩy “cậu” vào phòng
thay đồ. An Ninh đứng trong đó xem giá của quần áo, con số trên đó khiến “cậu”
mở tròn hai mắt. Lúc này “cậu” nghe thấy tiếng Lâm Ân Tá nói với nhân viên của
tiệm. – Quần áo tính cả vào tôi.
- Dạ vâng, thưa anh Lâm. – Giọng nói của cô nhân viên
rất nhẹ nhàng, có vẻ như đã quen biết anh từ lâu. Chẳng cần nghĩ cũng biết Lâm
Ân Tá là khách hàng VIP của cửa hàng này.
Năm ngoái mới tốt nghiệp, vừa về nước lập tức mở một
công ty tiết kế, ngoài ra còn có một cửa hàng sô cô la cao cấp chỉ chuyên đón
tiếp các khách trong giới thượng lưu, cho dù là về thân thế, con người hay địa
vị, anh đều không giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp một, hai năm.
Khả năng duy nhất là anh xuất thân từ một gia đình
giàu có.
An Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh – khuôn mặt anh
tuấn, đàn ông, mùi chanh thoang thoảng, tất cả đều khiến người ta khó mà quên
đượ