
đầu suy nghĩ rồi tươi cười nhìn bố Tiểu Văn: “Vâng
thưa chú, nếu cháu nhớ không nhầm thì đến hôm nay là một năm sáu tháng hai mươi
bảy ngày ạ.”
Đấy,
cháu tính rõ số ngày ra cho chú, xem chú còn hỏi nữa không?
“Ha ha,
Lại Bảo, chú rất thích cháu.” Bố Tiểu Văn cười, “Cháu rất quan tâm đến con gái
chú, đúng không? Ngay cả ngày quen nó cũng nhớ rõ như vậy.”
Tôi thở
phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua cửa.
Bố Tiểu
Văn nhìn tôi, hút một hơi thuốc rồi thở ra: “Lại Bảo, lúc nãy ở trên xe nghe
Tiểu Văn nói hai đứa yêu nhau hơn một năm rồi, vậy hai đứa quen nhau bao lâu
thì yêu?”
... Mẹ
ơi, cứu con!
Tay hơi
run, tôi đưa thuốc lên miệng hút một hơi, đầu không ngừng hoạt động, sau đó
cười đáp: “Chú, nói thực với chú cháu vừa nhìn thấy Tiểu Văn là đã thích cô ấy
rồi, có thể coi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nên sau khi quen cháu bắt đầu theo
đuổi cô ấy, nhưng lúc đầu Tiểu Văn không chấp nhận cháu, cháu theo đuổi cô ấy
ba tháng cô ấy mới dần dần chấp nhận cháu cho tới bây giờ.”
Những
tình tiết này chúng tôi đã sắp đặt từ trước. Tôi đắc ý nghĩ, thế nào, không
chút kẽ hở đúng không!
“À vậy
sao? Theo đuổi ba tháng, cháu rất có lòng.” Bố Tiểu Văn gật đầu rồi đột nhiên
hỏi: “Cháu có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Tôi
ngẩn ra, tim vọt lên tận cổ, nhưng tôi biết thời khắc đấu trí đấu dũng đã đến
rồi, tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi. Tôi lấy lại tinh thần, tập trung trí
lực nhìn thẳng vào mắt bố Tiểu Văn, gật đầu mạnh: “Cháu tin.”
“Ừ,
đúng là thanh niên, thông thường đều tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên,”
Bố Tiểu Văn lại cười, “Có điều hai đứa quen nhau ba tháng là tiến tới yêu
đương, trong khi ba tháng đó đều là cháu theo đuổi Tiểu Văn, cũng có nghĩa hai
đứa chưa từng tiếp xúc với nhau như bạn bè bình thường, vậy cháu cảm thấy cháu
hiểu Tiểu Văn không? Hoặc có thể nói hai đứa có nền tảng tình cảm vững chắc
không?”
Tim tôi
sắp vọt ra khỏi cổ họng đến nơi rồi! Chú ơi là chú, chú đang chơi cháu hả?
Tôi cắn
môi, tôi hết sức nghiêm túc nhìn chú ấy: “Thưa chú, cháu và Tiểu Văn đã ở bên
nhau hơn một năm rồi, bọn cháu gần như không bao giờ cãi nhau, cũng chưa mâu
thuẫn lần nào, cháu nghĩ thời gian một năm cũng có thể coi là có nền tảng tình
cảm nhất định rồi chứ ạ?”
Chú ấy
gật đầu, hút thuốc rồi nói: “Ừ, có điều, với thanh niên thì thời gian một năm
bảo ngắn cũng không ngắn, bảo dài…” Vừa nói chú ấy vừa nhả khói, cười đầy ý tứ
và nói tiếp, “… cũng chẳng dài.”
Mẹ nó
chứ tôi không chơi nữa! Tôi chết đây!
May
quá! Quá may!
Đúng
lúc này cửa phòng mở ra, Tiểu Văn tươi cười bước ra, dáng vẻ hết sức hớn hở:
“Hai người nói gì thế?” Vừa nói vừa lại gần, nhìn thấy tôi liền ngẩn ra, “Bảo,
anh sao thế? Nhìn anh này, cổ áo ướt đẫm rồi.”
Tôi lau
mồ hôi, cười khan: “Ha ha, chắc do không bật điều hòa, nóng quá.”
Tiểu
Văn đưa tay lau mồ hôi cho tôi và nhìn bố cô ấy: “Bố, mẹ tắm xong rồi, bố đi
tắm đi, nhanh lên bố nhé, bạn bọn con đang đợi rồi.”
Bố Tiểu
Văn tươi cười đứng dậy, dập thuốc vào gạt tàn rồi gật đầu: “Ừ, bố đi tắm đây.”
Nói xong quay sang nhìn tôi, “Lại Bảo, cháu nói chuyện với cô nhé.”
…Nữa
sao?
Nhìn
theo chú ấy vào phòng đóng cửa, tôi đứng phắt dậy, hít vào thở ra mấy phát, sắp
chảy nước mắt đến nơi rồi đây.
“Anh
sao thế?” Tiểu Văn tròn mắt hiếu kì hỏi.
“Bà nội
ơi, bà cho con hỏi lệnh tôn nhà bà làm công việc gì vậy? Cục điều tra Liên bang
à?” Mặt tôi méo xệch.
Tiểu
Văn nghĩ một lúc, nhìn tôi rồi nói: “Lúc đó bố em ra nước ngoài để học cao học
về luật, bây giờ chắc là làm luật sư chăng?”
Tôi đờ
đẫn, ngã vật ra sofa.
“Anh
sao thế, bố em hỏi anh cái gì vậy?” Tiểu Văn đưa tay vuốt trán tôi.
Tôi
chợt bừng tỉnh, chộp lấy tay Tiểu Văn: “Anh cầu xin em! Anh xin em lát nữa mẹ
em ra nói chuyện với anh, em tuyệt đối đừng đi đâu, anh xin em đấy!”
Hành
động của tôi làm Tiểu Văn giật mình, nghi hoặc nhìn tôi rồi bật cười, gật đầu.
Cửa
phòng mở ra, mẹ Tiểu Văn bước ra, cô ấy ăn mặc chỉnh tề, tươi cười nhìn tôi, đi
thẳng tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi: “Lại Bảo à, cháu và Văn đều đói
rồi đúng không? Ha ha, cô chú cũng đói rồi, đồ ăn trên máy bay rất tệ.”
“Không
ạ, không vội đâu ạ.” Tôi cười lắc đầu, lòng nghĩ, mẹ làm bác sĩ vẫn dịu dàng
hơn…
Mẹ Tiểu
Văn vừa cười vừa đánh giá tôi, không nói gì.
Tôi bị
nhìn đến rợn người, vội vàng tươi cười đứng dậy, rót trà cho cô ấy.
“Không
cần, không cần đâu.” Mẹ Tiểu Văn xua tay, “Không vệ sinh.”
Nói thế
thì tôi không rót tiếp được nữa rồi, đành bải hoải ngồi xuống, giọng mẹ Tiểu
Văn vang lên bên tai: “Lại Bảo này, hút ít thuốc thôi, đó đâu phải thói quen
tốt, ok?”
Tôi đâu
dám chậm trễ, vội vàng dập điếu thuốc vào gạt tàn, cười cười tỏ ý xin lỗi, hai
tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
Tiểu
Văn ngồi cạnh tôi, giả bộ dí ngón tay vào đầu tôi: “Nghe thấy chưa, hút ít
thuốc thôi!”
Tôi gật
đầu bảo ừ, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu Văn, anh bị em đẩy vào biển lửa rồi.
Mẹ Tiểu
Văn mỉm cười rồi đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, Lại Bảo này, hai đứa quen nhau bao
lâu rồi?”
Shit!
Nếu là năm trăm năm