
ữa!
Lão Phó lái xe đưa Tiểu Phấn về nhà trước sau đó mới
đến quán rượu.
Ngồi trên xe, tôi bóp bóp cái vai bị đau, lòng thầm
quyết tâm, tôi tin chắc rằng, mình nhất định có thể xử lí được Mạt Mạt!
Một tiếng gào thét lớn trong lòng: Tôi không tin! Dựa
vào kinh nghiệm đầy mình, thiên chất thông tuệ, tư duy nhanh nhạy, đầu óc phát
triển, IQ siêu việt này của tôi mà không thể đối phó với một cô nàng hồi trung
học tôi suýt nuốt gọn hay sao?
Một tiếng nói khác bỗng vang lên: Anh đã bị cô ấy chơi
mấy vố rồi?
Tôi không trả lời, lòng im lặng một lúc, tiếng nói đầu
tiên bảo: Bất cẩn, trước kia là do tôi bất cẩn, ô tô cũng có lúc chết máy nữa
là xe đạp.
Chiếc xe phóng như bay, mấy tên khốn nạn ngồi cạnh
đang buôn bán sôi nổi.
Tôi chợt nghi hoặc, hình như loáng một cái, trong đầu
tôi hiện lên một mảnh kí ức nào đó.
Là mảnh nào nhỉ? Đó là khi tôi và Mạt Mạt vừa ra khỏi
cửa.
Không sai, chiều nay khi tôi và Mạt Mạt ra khỏi nhà,
là Mạt Mạt khóa cửa, cô ấy còn đu đưa chiếc chìa khóa mới đánh trước mặt tôi
mấy lần, mấy lần nữa!
Nói vậy thì…Mạt Mạt có mang chìa khóa theo
Nói vậy thì…lúc nãy Mạt Mạt cố ý quay lại đòi chìa
khóa.
Nói vậy thì…lúc nãy Mạt Mạt lại chơi tôi một vố.
Một giọng nói bảo tôi: Xem ra, anh không phải là đối
thủ của Mạt Mạt rồi…
Chiếc xe dừng ở cửa khu nhà của Thịt Chó, Tiểu Phấn
xuống xe, chào mọi người rồi đi vào.
Tiểu Phấn vừa đi một cái là trên xe liền nổ tung, lão
Phó lái xe nên không quay lại được, nhưng lão Đường và Thịt Chó tự do mà, hai
tên đó kẹp tôi vào giữa, chửi tôi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đã
sống chung với một cô gái xinh đẹp như vậy mà không buồn nói một tiếng, không
hé một lời, đúng là không coi bạn bè ra gì mà, bà nội không phải là bà nội
ruột, bố cũng không phải là bố ruột…
Tôi hoàn toàn bị đánh bại, từng bước từng bước, Mạt
Mạt đã ép tôi chỉ còn nước cúi đầu trước thế lực hung ác, không thể trở thành
anh hùng đơn độc, hóa thân của chính nghĩa…
Bị ép vào đường cùng, tôi đành phải khai thật với lão
Phó, Thịt Chó và lão Đường, Mạt Mạt là mối tình đầu thời trung học của tôi, mấy
hôm trước tình cờ gặp lại ở Trùng Khánh, sau đó cùng đi ăn cơm, cô ấy đến nhà
tôi, bây giờ đang thuê một căn phòng ở nhà tôi, chúng tôi không hề có quan hệ
nam nữ, hoàn toàn chỉ là bạn cấp ba, bạn bè bình thường, quan hệ chủ nhà và
người ở trọ, những lời này có đất trời làm chứng, nhật nguyệt soi sáng!
Nói khô hết cả miệng mới kể xong, lão Đường và Thịt
Chó nhìn nhau sau đó cùng bật cười, lão Đường vỗ vai tôi: “Ông lừa ai hả? Bảo,
ông tốt xấu gì cũng là phóng viên nổi tiếng trong làng giải trí, nói dối cũng
không biết đường nói dối!”
Thịt Chó cũng cười mắng: “Trình độ nói dối cỡ này,
đừng nói là tôi và lão Đường, ngay cả lão Phó, ông hỏi xem lão Phó có tin
không?”
Lão Phó lái xe ở ghế trước liền phụ họa: “Tất nhiên là
không tin rồi!” Nói xong mới nhận ra vấn đề, “Này, hai tên khốn kia, ý hai ông
là sao? Bộ tôi ngốc hơn hai người hả?”
“Bây giờ người ngốc nhất là Lại Bảo! Kĩ thuật nói dối
tệ không thể tả!” Lão Đường mắng rồi quay sang cười với tôi, “Này, ông tốt
nghiệp trường báo chuyên nghiệp đúng không? Hay ông tốt nghiệp trường sư phạm
mầm non? Bịa chuyện lừa con nít!”
…Tôi không còn gì để nói, bà nó! Bây giờ nói thật chả
có ai tin! Nếu bạn mà bịa chuyện thì cứ phải nói là lan khắp Trung Hoa, không
ai là không biết!
Nhưng dù lão Đường và Thịt Chó có uy hiếp dọa dẫm dụ
dỗ thế nào đi nữa, tôi cũng không chịu thay đổi khẩu cung, chủ nhà và khách trọ
là chủ nhà và khách trọ! Lại còn định ép cung tôi nữa chắc?
“Ông đúng là cái đồ đã được lời còn ra vẻ bị thiệt! Có
một mỹ nữ xinh đẹp như thế làm áp trại phu nhân, ông có còn
nhân tính nữa không hả?” Lão Đường mắng.
“Đúng đấy, ông lại còn không biết nói thật với bọn
tôi! Lại còn thuê nhà! Ông coi bọn tôi là lũ óc…lợn chắc? Bọn này ranh như khỉ
ấy!” Thịt Chó mắng.
Oán khí tôi tích tụ từ lâu cuối cùng cũng bùng nổ, tôi
giãy giụa thoát khỏi gọng kiềm hai bên, tí nữa thì làm lật xe!
“Mẹ nó! Thuê nhà thật đấy! Nếu tôi và Mạt Mạt có cái
gì thật thì tôi đã khoe khoang từ lâu rồi! Một chuyện hay ho thế cơ mà, đảm bảo
các ông chỉ có nước hâm mộ, đố kị chết luôn ấy! Tôi giấu
diếm làm gì hả! Không phải thật mà! Không có mà tôi cũng đem ra nói thì tôi tự
sướng à! Tôi nói cho sướng mồm à…”
Quả nhiên hiệu quả.
Đàn ông có lúc phải mạnh mẽ, cứng rắn một chút!
Lão Đường và Thịt Chó đều ngẩn người ra, cứ nhìn tôi
chằm chằm, vẻ không thể hiểu nổi.
“Không có gì thật ư?” Lão Đường hỏi.
“Thật!” tôi chỉ tay lên trời thề, trang trọng như một
người đàn ông quân tử.
“Hai người không ở cùng nhau?” Thịt Chó hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Vẻ mặt của tôi hết sức nghiêm túc,
khẳng định như một người đàn ông thực thụ.
“Thế ông chẳng làm gì cả? Trong đầu cũng không có ý
nghĩ bậy bạ nào hết?” Lão Phó đang lái xe hơi nghiêng đầu lại hỏi.
“Tất nhiên là có rồi!” Hai mắt tôi rực lửa, thẳng thắn
thành thật như một người đàn ông chân chính.
Lão Đường, Thịt Chó và lão Phó đều im lặng, một lát
sau, cả ba tên súc sinh n