
em đến bệnh viện kiểm tra
được không?” Tiểu Văn ngập ngừng rồi lại ngập ngừng nói, “Em không thích ánh
mắt của những người nhìn em khi em đi một mình.”
Tôi hiểu ngay vấn đề: “Được, liên lạc bằng điện thoại
nhé.”
“Cảm ơn anh.” Tiểu Văn nhìn tôi khẽ nói, ánh mắt vốn
trong veo khi nói câu đó lại có vẻ mông lung. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ ánh mắt
ấy đang nói gì thì cô ấy đã quay người bước ra hành lang đi vào thang máy.
“Bye bye!” Tôi chống tay vào cửa hét với theo.
Bên đó liền ồ lên mấy câu “bye bye” loạn cào cào, mà
giọng của lão Đường là chói tai nhất: “Bye bye nhá bố nó!”
Kèm theo tiếng cửa thang máy đóng vào là tiếng chân đá
tay đấm và tiếng kêu thảm thiết của lão Đường.
Tôi thở phào một hơi, quay người đóng cửa, bước vào
phòng khách thu dọn tách chén, vỏ hoa quả và lon bia rỗng, vừa dọn vừa ngáp thì
bỗng cảm thấy có gì không ổn.
Sao lại cảm thấy như thiêu thiếu cái gì, trong nhà hơi
yên tĩnh quá… Shit! Sắp mười hai giờ rồi! Con nhóc Cao Lộ Khiết đó vẫn chưa về!
Khi
bạn trêu mèo
Bạn
không biết rằng mèo cũng đang trêu bạn;
Khi
bạn chơi gái
Bạn
không biết rằng gái cũng đang chơi bạn.
Ngài 1 tháng 9.
Trời nhiều mây bắt đầu
hửng nắng.
Đêm nay Cao Lộ Khiết hoàn toàn biết mất không chút tăm
tích, tuy tôi không ngừng nhủ thầm chuyện này chả liên quan gì đến mình sất,
nhưng dù sao đó cũng là một cô nhóc, muộn thế này một mình chạy bên ngoài, tôi
không thể không lo lắng. Con bé chạy từ nhà tôi ra đấy! Trách nhiệm này nặng nề
quá! Không biết số điện thoại của Tiểu Khiết, đành gọi cho Mạt Mạt vậy, ít nhất
cũng biết tí tin tức đặng còn ngủ cho ngon.
Điện thoại chỉ kêu mất tiếng bên đó đã nghe máy, giọng
Mạt Mạt lo lắng vọng tới: “Sao rồi! Đã về chưa?”
Bàn tay cầm điện thoại của tôi hơi khựng lại, cô nàng
này sao giờ này vẫn chưa ngủ? Đợi điện thoại của tôi sao? Lẽ nào cô ấy đã tu
luyện đến một cảnh giác siêu phàm nào đó, có thể bắt quẻ dự đoán tương lai.?
“Em…biết rồi à?” Tôi cẩn trọng hỏi.
Bên đó im lặng một chút: “Anh là ai?” Giọng Mạt Mạt
đầy nghi ngờ, lạnh lùng kinh ngạc, hung dữ.
Tôi giật mình “Anh…anh là Lại Bảo.”
“Bảo, em đang đợi một cuộc gọi quan trọng, em cúp
trước nhé.” Mạt Mạt rất lo lắng, thậm chí còn chưa nói xong đã cúp máy rồi.
Tôi không có cơ hội nói về chuyện của Cao Lộ Khiết,
nhưng thấy biểu hiện của Mạt Mạt rất lạ. Giọng cô ấy hơi khác, âm mũi rất nặng,
nếu tôi đoán không nhầm cô ấy vừa khóc xong.
Rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?
Chúng tôi chưa quen nhau lắm nên cả quá trình đều rất
khách sáo, ví dụ khi cần tôi chạy lên chạy xuống làm mấy việc như lấy phiếu,
nộp tiền. Chúng tôi còn nói những câu rất lịch sự như cám ơn, làm phiền quá,
khách sáo quá, có gì đâu, bác sĩ và y tá bên cạnh nhìn chúng tôi như nhìn người
ngoài hành tinh, sau đó thán phục nói: “Vợ chồng hai người đứng là tương kính
như tân đấy.”
Kiểm tra xong tôi đưa Tiểu Văn về nhà, tuy Tiểu Văn
vẫn từ chối, nhưng lần này tôi không khách sáo nữa, chả lẽ bây giờ em vợ còn
tưởng anh có suy nghĩ gì bậy bạ hay sao? Định đưa em về nhà sau đó nói anh có
thể lên uống chén trà được không ạ?
“Nếu em thực sự coi anh là bạn thì không thể thiếu tin
tưởng anh như vậy được.”
“Không phải thế….” Tiểu Văn khẽ giải thích.
“Vậy thì em càng không thể việc gì cũng
giấu anh được!”. Tôi quyết rồi, chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, ít nhất
cũng phải biết người biết ta chứ.
Tiểu Văn không nói lại được tôi đành để tôi đưa về.
Lần này tôi mới nhìn thấy nơi hiện nay Tiểu Văn đang ở. Nói sao nhỉ, nó làm tôi
khá kinh ngạc.
Đó là một căn nhà cấp bốn rộng chưa đến mười mét
vuông, tuy Tiểu Văn bài trí rất thanh nhã, xinh xắn nhưng vẫn quá chật hẹp.
Trên tường treo thảm và những bức tranh đầu kì quái, trên bệ cửa sổ duy nhất
bày mấy chậu hoa, trong phòng ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn và một
chiếc máy tính ra thì không có gì khác, những đồ đạc như quần áo đều được xếp
trong thùng giấy để dưới gầm giường hoặc trong góc nhà, các loại đồ trang sức
phụ kiện bày khắc giường khắp bàn ghế, trông hoa cả mắt.
“Em sống ở đây à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Sao ạ?” Tiểu Văn khẽ cười.
“Tiền hàng tháng bố mẹ em… gửi cho em chắc không ít
vậy chứ? Em cũng tự kiếm tiền được mà!” Ý tôi là cô ấy có đủ tiền thuê một nơi
rộng hơn, thoải mái hơn.
Tiểu Văn lắc đầu cười: “Em có tiền nhưng không cần
phải thuê chỗ rộng hơn.” Dứt lời liền nhìn ra xung quanh, khẽ than như một
triết gia, “Dù em có thuê căn phòng rộng hơn thì cũng chỉ cần một chỗ dài hai
mét rộng một mét để ngủ mà thôi.”
Tôi chấn động, phải đấy, nếu nhân dân cả nước có sự
giác ngộ như vậy thì làm sao bị mấy tên thương nhân bất động sản lừa được?
“Nhưng nếu em ở một chỗ nhỏ như thế này khi bố mẹ em
thấy sẽ nghĩ sao?”
Tiểu Văn nghe tôi nói vậy liền quay sang nhìn tôi, ánh
mắt như có ý gì.
“Vâng, Lại Bảo, em cũng đã nghĩ đến chuyện đó, tối hôm
qua về nhà em đã nghĩ đến nhưng em không biết có tiện mở lời không, em muốn…”
Tiểu Văn vừa nói vừa khó xử chun mũi mỉm cười.
Dự cảm không lành đó như mây