
hửi xéo anh nữa! Em nhìn anh ra mồ hôi nè, anh đâu có dám
chậm trễ!”
Mạt Mạt
bĩu môi, chắc là chẳng buồn nghe tôi giải thích nữa.
“Sao
chỉ có mình em vậy? Gọi món chưa?” Tôi mỉm cười ra hiệu cho nhân viên phục vụ
đưa thực đơn.
“Người ta
đợi mãi anh không đến, giận quá bỏ về rồi!” Mạt Mạt dài giọng đáp.
Tôi
chăm chú nhìn Mạt Mạt, biết là cô ấy vẫn đang giận, tuy trong phòng chỉ có mình
cô ấy làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi biết chắc chắn không phải đối phương
giận dữ bỏ về, Mạt Mạt luôn như vậy, hễ nói dối là ngoảnh mặt đi.
“Đi rồi
à? Đi thì đi chứ, anh mời em ăn cơm!” Tôi mỉm cười đưa thực đơn ra trước mặt
Mạt Mạt, “Em thích ăn món nào?”
Đúng
lúc này, cửa phòng bật mở, một cô gái bước vào, đầu tiên cô ấy và Mạt Mạt nhìn
nhau, sau đó cứ nhìn tôi chằm chằm, cũng không bước tiếp mà cứ đứng đó nhìn tôi
từ trên xuống dưới. Dựa vào trực giác tôi biết đây là cô gái Mạt Mạt đưa tới.
Cô gái này… cũng được. Tóc dài uốn xoăn, gương mặt tròn, nhỏ, ăn mặc cũng rất
thời trang, trên chiếc áo sơ mi gắn rất nhiều mảnh sáng lấp lánh, ngực hơi nhỏ
một chút, eo rất bé, chân dài, đi một đôi giầy da cao đến đầu gối.
Cô gái
đó cũng nhìn ngắm tôi rồi bật cười, nói với Mạt Mạt: “Là anh ta hả?”, dứt lời
liền nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Mạt Mạt, “Này, giới thiệu đi.”
“Tiểu
Hy, đây là Lại Bảo, Bảo, đây là Tiêu Tiểu Hy.”
“Anh
khỏe chứ.” Cô gái tên Tiểu Hy đưa tay ra.
“Mọi
người đều khỏe mới thực sự tốt.” Tôi nắm ngay lấy cơ hội thể hiện sự hài hước
của mình.
Tiểu Hy
bật cười, trông rất đẹp. Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong đầu thì bắt
đầu suy nghĩ linh tinh.
Ba
người cùng ngồi xuống, gọi món, gọi rượu, sau khi nhân viên phục vụ đi ra, cả
căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Không
khí có chút quái dị, tuy bàn không lớn lắm nhưng khoảng cách giữa ba người vẫn
rất xa, nhất thời lại không biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Nhưng không hiểu
sao tôi lại thấy, ánh mắt của Tiểu Hy và Mạt Mạt khi nhìn nhau cười có gì đó
rất mờ ám, khó dò.
“Lại
Bảo, bây giờ anh làm việc ở đâu?” Tiểu Hy phá vỡ sự im lặng, lên tiếng hỏi
trước.
Tôi
cười, hơi không quen ánh mắt thẳng thắn, không chút che giấu của Tiểu Hy, sao
tôi lại thấy Tiểu Hy không giống như đang đến xem mặt mà như đã biết tiếng tôi
từ lâu, hôm nay đặc biệt đến tham quan vậy.
“Bây
giờ tôi làm phóng viên ở báo Tin tức ngày nay.” Tôi
cười đáp.
Hai cô
gái đều cười.
Tôi
thấy yên tâm rồi, thích cười thì dễ thôi, tôi sợ nhất là mấy người đẹp lạnh
lùng, toàn thân không có màu buồn ấy, thế thì cái mồm dẻo như kẹo kéo của tôi
làm gì có đất dụng võ.
“Phóng
viên á? Làm về mảng nào?” Tiểu Hy lại hỏi.
Cuối
cùng cũng hỏi đến đây rồi.
Tôi
gượng cười đáp: “Giải trí… à, tin tức về văn hóa giải trí.”
“Phóng
viên giải trí á?”
“Ừ.”
Tôi cúi đầu.
“Phóng
viên tin giật gân lá cải.” Mạt Mạt nói đúng chỗ hiểm.
Cô nàng
nhỏ mọn này!
“Đừng
nói bậy.” Tiểu Hy mắng Mạt Mạt rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi cảm
kích rơi lệ!
“Phóng
viên giải trí rất hay mà! Chắc là thường xuyên được gặp ngôi sao lớn nhỉ?” Tiểu
Hy có vẻ rất ngưỡng mộ, nghiêng người chống tay lên cằm.
“Ừ,
thường phỏng vấn một số người trong giới nghệ sĩ,” Tôi cười, “Tiểu Hy, nếu cô
thích ngôi sao nào, đợi đến khi tôi phỏng vấn sẽ xin chữ kí cho.”
“Thật
ư!” Tiểu Hy cười hớn hở, “Tôi thích Trường Quốc Vinh[3'> nhất!”
… Mẹ
nói! Cô thích Đặng Lệ Quân[4'> không?
Tôi thầm chửi một câu, trên mặt vẫn thoải mái mỉm cười, “Tiểu Hy, cô đùa tôi
hả?”
[3'> [4'> Cả hai đều là
ngôi sao nổi tiếng của Trung Quốc. Nhưng ở thời điểm này, họ đều đã mất. Trương
Quốc Vinh mất năm 2003, Đặng Lệ Quân mất năm 1995.
“Wow!
Đùa anh anh cũng nhận ra hả!” Tiểu Hy tỏ vẻ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn tôi
rồi quay sang nhìn Mạt Mạt “Lại Bảo thông minh thật đấy!”
… Tôi
sắp nghiến vỡ răng mất, nếu không phải vì nể mặt Mạt Mạt, chắc chắn tôi đã đứng
dậy bò về rồi!
Mạt Mạt
cười hi hi: “Được rồi, đừng đùa nữa, không lát nữa Bảo giận thật đấy.”
Tiểu Hy
cũng cười: “Làm gì có chuyện đó! Đùa một tí mà đã giận rồi, tớ thấy Lại Bảo
không phải loại đàn ông nhỏ mọn như thế đâu!”
Chiêu
này ác! Nói như thế, kể cả cô ta có làm tôi tức chết tôi cũng phải ra vẻ ngậm
cười nơi chín suối.
“Tất
nhiên là không giận rồi.” Tôi cười, “Được ăn cơm với hai người đẹp, tôi vui
mừng còn không kịp nữa là.”
Tiểu Hy
nhìn tôi một cái sau đó coi như tôi không tồn tại, hỏi thẳng Mạt Mạt, “Tên này
cũng dẻo mồm gớm nhỉ?”
Shit,
này bà chị, chị đến xem mặt thật sao?
Nói
thật, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô Tiểu Hy này không đến để xem mặt, điệu bộ
của cô ta đúng là cái kiểu chuyên gia đến “giám định” tôi đây! Ở đây không có
trò mèo gì chứ?
Tôi
đang bối rối thì Mạt Mạt lên tiếng: “Ha ha, Bảo là như vậy đấy, không giỏi ăn
nói nhưng người thì không tệ đâu, sau này cậu quen rồi là ổn thôi.”
Tiểu Hy
tiếp lời: “Ừ, cậu cứ từ từ thử là quen đúng không…”
Tôi
suýt ngất, thật là không sao hiểu nổi, tôi lén lút trợn mắt với Mạt Mạt, ý hỏi:
Sao em lại giới thiệu một cô nàng thế này cho anh!
Mạt Mạt
thấy nhưng coi nh