
à hiếm thấy, “Bảo,
không phải đâu, em không…”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Mạt Mạt, có một câu anh luôn muốn
nói, anh biết chúng ta không gặp nhau mấy năm rồi, anh không biết những năm qua
em đã trải qua những chuyện gì, nhưng anh cảm thấy em đã thay đổi thật rồi, em
của ngày xưa đã đi đâu mất rồi?”
Mạt Mạt cúi gằm xuống, tóc xõa che hết mặt, che cả vẻ
mặt của cô ấy.
Tôi tiếp tục kích động, ai mà biết có phải cô ấy đang
diễn kịch không? Tôi bị cô nàng này chơi cho phát sợ rồi! Gần đây bị cô ấy dắt
mũi chạy vòng vòng, hôm nay lại thế này, tôi vội vội vàng vàng chạy tới hóa ra
chẳng có việc gì hết!
“Anh luôn thử tìm kiếm hình bóng trước kia ở em nhưng
anh không tìm thấy! Chơi anh, em thấy thích thú lắm sao? Mấy năm nay em vẫn như
thế à? Có phải em coi việc chơi đùa đàn ông là niềm vui của mình không?”
Mạt Mạt nghe tôi nói thế bờ vai khẽ run rẩy, đầu càng
cúi xuống thấp, hơn nữa trong lúc phát tiết sự giận dữ tôi còn nghe thấy rõ
ràng tiếng nức nở - cô ấy khóc sao?
Tôi quay đầu lại, sắc mắt Tiểu Hy tối sầm giận dữ, cô
ấy giơ tay hất cả cốc rượu vào mặt tôi!
“Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy hả?”
Người
già sao vẫn mê tín như vậy?
Tuổi
rồng phải lấy tuổi khỉ, tuổi trâu phải lấy tuổi chuột,
Đó
đúng là mê tín!
Chẳng
lẽ không thể khoa học một tí sao?
Ví
dụ tôi thuộc cung Song Tử thì nhất định phải tìm một cô nàng cung Thiên Bình,
Thế
mới gọi là hợp nhau!
Ngày 19 tháng 10.
Trời âm u mưa nhỏ.
Rượu nặng dính vào mắt nên tôi không nhìn được, nhưng
dựa vào thính giác tinh nhạy của mình, tôi biết Tiểu Hy còn có hành động kế
tiếp, còn Mạt Mạt ngồi cạnh tôi đã đứng dậy ngăn cô ấy lại, tiếng bước chân hỗn
loạn và tiếng chửi bới ồn ào gần ngay trong gang tấc.
Hai tay tôi ôm mắt, co ro trong một góc sofa, vừa phải
chịu đau đớn vật vã vừa sợ hãi kinh hồn, tôi đoán nếu không có Mạt Mạt cản lại,
cái cốc trong tay Tiểu Hy đã biến thành bốn năm mảnh trên đầu tôi rồi.
Tôi đã nói gì? A! Những điều tôi nói… lẽ nào, những
điều đó đã rạch vết sẹo mà Mạt Mạt cố giấu, chạm tới nỗi đau sâu thẳm trong
lòng cô ấy sao? Chả lẽ mấy năm qua Mạt Mạt cũng đau khổ buồn bã khôn nguôi sao?
Mắt tôi bỏng rát, lại không dám dụi quá mạnh, chỉ có
thể nằm vật ra ghế dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh. Lại có tiếng bước chân từ
xa lại gần, chắc là Cao Lộ Khiết cũng chạy tới giúp, hai người khuyên một
người, nghe tiếng động thì hình như Mạt Mạt đẩy Tiểu Hy ngồi xuống ghế sofa ở
đối diện, sau đó Mạt Mạt gọi: “Tiểu Khiết, đi lấy nước.”
Kế đó, tiếng bước chân của hai người xa dần.
Xung quanh tạm thời yên tĩnh một chút, tôi nghe thấy
rõ ràng tiếng thở hồng hộc của Tiểu Hy ngồi đối diện, xem ra cô nàng giận lắm.
“Lại Bảo, anh quá đáng lắm! Lúc nãy anh nói cái gì thế
hả?” Tiểu Hy hạ giọng gầm lên, “Đợi đến khi anh hiểu ra xem có hối hận không?
Shit!”
Mắt tôi đau đến nỗi không có hơi sức đâu mà phản pháo,
nhưng những lời của Tiểu Hy đã đóng vào lòng tôi mỗi lúc một sâu.
Chắc chắn là có chuyện gì rồi! Nhưng tôi hỏi thế nào
đây? Hỏi ra được sao?
Chuyện một cô gái muốn giấu giếm, mười người đàn ông
cũng không phát hiện ra, chuyện mười người đàn ông liên thủ giấu giếm, một cô
gái chỉ dùng trực giác là có thể biết được….
“Bảo! Anh không biết Mạt Mạt cảm kích anh đã giúp cô
ấy thế nào đâu! Kết hôn với anh, cô ấy vừa xúc động, vừa cảm thấy có lỗi! Cô ấy
không muốn nói tất nhiên tôi cũng không thể nói, nhưng anh dùng cái óc lợn của
mình nghĩ thử xem! Nếu không có khó khăn liệu có cô gái nào cưới hỏi sơ sài qua
loa vội vàng vậy không? Lẽ nào anh không hiểu Mạt Mạt muốn tìm người cô ấy tin
cậy nhất, yên tâm nhất giúp cô ấy chuyện này sao…”
Nói đến đó cô ấy đột ngột dừng lại, tiếng bước chân
vang lên, một chiếc khăn bông thấm nước ấm áp đắt lên mặt tôi.
Khi thấy lại được ánh sáng lòng tôi vô cùng cảm khái,
dường như chỉ trong một giây đã hiểu được lời Tiểu Văn giận dữ hét lên với tôi:
“Người có đôi mắt sáng vĩnh viễn không thể hiểu được cuộc sống của người mù!
Anh có thể không mở mắt sống cả ngày không? Có thể không?”
Tôi thề sau này những cảm giác chưa từng tự mình trải
qua thì tuyệt đối không nói cái gì mà tôi có thể hiểu, quá giả dối.
Nhưng mắt càng bớt đau, đầu óc tôi càng tỉnh táo, phải
đối diện với Tiểu Hy và Mạt Mạt thế nào đã là một vấn đề rồi, có cần hỏi gì
không? Hay là xin lỗi? Hay coi như chưa xảy ra chuyện gì?
Tiểu Hy ngồi ở ghế sofa đối diện phẫn nộ nhìn tôi.
Mạt Mạt đưa khăn cho Tiểu Khiết, cúi đầu nhìn tôi, đưa
tay huơ huơ trước mắt tôi vài cái, hình như phát hiện ra ánh mắt sợ sệt của tôi
nhìn về phía Tiểu Hy theo ánh mắt tôi, mỉm cười nói: “Tiểu Hy, thôi.”
Tiểu Khiết bê chậu đi, tôi tránh ánh mắt Tiểu Hy,
ngước mắt nhìn Mạt Mạt.
Mắt Mạt Mạt đỏ hoe, xem ra tôi gây họa thật rồi.
“Bảo, giấy đăng kí kết hôn của anh đâu?” Tiểu Hy hỏi,
giọng điệu có vẻ hòa hoãn.
Tôi vội vàng đáp: “Ở nhà! Anh để ở nhà!”
“Ừ,” Tiểu Hy gật đầu rồi nhìn Mạt Mạt một cái, Mạt Mạt
gật đầu, Tiểu Hy cũng gật đầu sau đó nhìn tôi nói: “Bảo