Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khinh Thủy Dao

Khinh Thủy Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322481

Bình chọn: 7.00/10/248 lượt.

Vân thấy Diêu Ái, nghi hoặc nói: “Diêu Ái, người trở về ngủ

lúc nào?” Diêu Ái chỉ cười gượng hai tiếng ứng phó, lại bị Chương Hồng

vô tình bóc trần: “Nàng hôm qua căn bản không trở về ngủ.” Tiểu Vân: “Ôi chao?” Thanh, mặt đỏ hồng, cái gì cũng không hỏi lại, đại thế chỉ cảm

thấy Diêu Ái bọn họ thật sự phân ngoại thân thiết. Vài người trừ bỏ Tư

Mã Thiếu Nghệ cùng Chương Hồng tinh thần tỉnh táo, đều một đám ngáp mấy

ngày liền, mê đốn không chịu nổi.

Diêu Ái bèn lấy lý do đợi sáng

sớm chim chóc bắt sâu hống liên tục, xoay người đi rửa mặt chải đầu

thanh tỉnh. Về sau quen thuộc, Diêu Ái cũng không ra vẻ thô bỉ, dọc theo đường đi nam thiên địa bắc, đến hồ thiên hải khản, ngay cả Mã Lực cũng

Khinh Hầu đều kinh tán kiến thức Diêu Ái, đặc biệt quan trường kinh

thành, dường như so với Tư Mã còn quen hơn. Chương Hồng nhịn không được

hỏi: “Ngươi căn bản không phải nữ nhi thợ săn đi.” Diêu Ái sờ mặt, cười

đáp: “Ngay từ đầu không biết trong phòng là loại người nào, cười nói

đùa.”

Tiểu Vân không thuận theo: “Kia… cái thư sinh báo ân chuyện xưa cũng là gạt ta?” Nói xong liền giả bộ

muốn đánh nàng. Từ xưa đến nay, truyền thuyết tình yêu cảm động lòng

người tổng bị người đồn rất tin, huống chi Tiểu Vân cô gái hoài xuân

này. Lúc ấy nàng cũng thật tin lý do thoái thác kia của Diêu Ái, cũng vì cảm động sâu sắc, nên đả kích cũng không nhỏ, con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, Tiểu Vân bình thường văn văn lẳng lặng ôn nhu nhược nhược

nhất nữ hài tử, nghĩ đến nàng từ trước cũng không biết chính mình sẽ

điên thành dạng này.

Diêu Ái một bên xin khoan dung

một bên hướng phía sau Chương Hồng trốn, Chương Hồng bước tránh ra, hừ

lạnh nói: “Ngươi lừa chúng ta thật thảm.” Diêu Ái vừa chạy vừa cười, nói đứt quãng: “Hồng… Hồng tỷ tỷ, của ta hảo tỷ tỷ, a! Ngươi không cần thấy chết mà không cứu a.”

Chương Hồng “Hừ” một tiếng,

thoáng nhìn Tư Mã Thiếu Nghệ trầm mặc bên đường, hừ lạnh hơn nói “Ta nói Tư Mã đại thiếu gia của chúng ta hôm nay như thế nào tự dưng không nói, nghĩ đến ngươi cũng đã sớm biết.” Tư Mã Thiếu Nghệ xấu hổ cười, há

miệng thở dốc cũng không biết giải thích thế nào.

Diêu Ái không né tránh, ngược

lại còn tiến tới, muốn ôm cổ Tiểu Vân, Tiểu Vân sợ tới mức hét lên một

tiếng, thấp người lách mình tránh ra. Một đường cười cười nháo nháo,

thẳng đến một con suối nhỏ. Sơn gian, kỳ thật cảnh cũng không đẹp, bọn

họ đến nơi có một bích thủy thanh đàm, ba mặt vây quanh đều là hòn đá

thiên nhiên, ước chừng độ cao một người, khe đá có một ý bụi cây thấp,

thưa thớt, mặt đá đều bị rêu mọc bao trùm. Diêu Ái vừa đến liền ngồi

than ở bên suối, hướng Tiểu Vân xin tha: “Chúng ta đình chiến đi, ta

ngồi yên cho ngươi đánh.” Kỳ thật Tiểu Vân cũng mệt quá mức, lắc lắc lắc liền hướng Diêu Ái đánh tới. Trên mặt đá trơn, Diêu Ái đang định cảnh

bảo cẩn thận dưới chân, Tiểu Vân liền trượt xuống, cả người hướng thẳng

con suối ngã xuống. Diêu Ái ôm nàng, hai người trên mặt đất lăn thành

một đoàn, kinh hách vừa qua, cả hai nhìn nhau, cười một trận. Đối diện

bọn họ, một dòng nước theo khe núi đổ thẳng xuống, không có gì ngăn cản, kinh hãi đào tục, liền như vậy lẳng lặng đổ xuống, dung nhập thanh bích đàm thủy, hết sức tinh xảo. Sáng sớm trong rừng đều có hương vị tươi

mát, chim ca ríu rít, không chê tranh cãi ầm ĩ, thật không yên tĩnh. Hai người đều nằm trên mặt đất, nhìn tán cây che bầu trời. Tiểu Vân nhẹ

nhàng hỏi: “Kia… người nọ cũng không phải ‘chủ nhà’ ngươi?” Diêu Ái cúi

đầu cười, vài người khác nháy mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm nàng, chờ

đáp án. Tư Mã Thiếu Nghệ đột nhiên ý thức được dù sao cũng là gia sự của người khác, như thế bát quái, hính như không ổn, đem ánh mắt chuyển đến chỗ khác.

Chương Hồng liếc mắt nhìn hắn,

lại “Hừ” tiếng khinh thường. Chỉ nghe Diêu Ái nói: “Kia muốn xem như thế nào lý giải ý tứ ‘Chủ nhà’ “. Tiểu Vân xoay người, nhìn nàng: “Nói như

thế nào?” Diêu Ái nói: ” ‘Chủ nhà’ cũng là một ý tứ đứng đầu, ta nói

chuyện xưa kia cũng không hẳn là nói đùa, tuy rằng khi đó ta còn quá nhỏ không nhớ lắm, nhưng nghe nói quả thật cha ta gần chết đem ta phó thác

chiếu cố. Ở nhà theo cha, huynh trưởng như cha…”

Diêu Ái thong thả nói: “Hắn với

ta mà nói, như cha như huynh.” Ánh mắt có chút xa xôi, nàng cười nhẹ, nụ cười kia cũng đối với bất luận kẻ nào, chính là khi nhắc tới liền tự

nhiên như vậy nở nụ cười: “Hắn là sư phụ ta.”

Tiểu Vân tức thì có chút cảm

giác giật mình, lại cảm thấy có gì đó mãnh liệt mà chấn động, rung động — sinh tử gắn bó, chính là như thế. Do đó đối với Diêu Ái cùng sư phụ

nàng có loại thân mật quá mức này, không thể sinh ra chút liên tưởng

không tốt. Những người khác cũng không kém, Tư Mã Thiếu Nghệ trong nháy

mắt chính mình cũng không biết vì sao lại có cảm tưởng nhẹ nhàng thở ra. Trong nháy mắt, mọi người lẳng lặng, không khí có chút trầm mặc không

tự nhiên. Sử Khinh Hầu quên câu dưới, cố tìm một tảng đá nằm úp sấp,

thoải mái nói: “Nơi này quả thật là địa phương tốt, ta sao mệt nhọc.”

Lập tức nhắm mắt, tính ngủ trôi qua. Mà Chương Hồng còn buồn bực hắn

buổi sá