
n gái: “Về nhà viết kiểm điểm một ngàn lần.”
Khuôn mặt Cao Hi Hi liền trở nên dài xượt.
Cao Tử Quần đưa hai mẹ con đến nhà hàng Tây phía đối diện ăn. Sau bữa ăn, anh còn đặc biệt dặn bồi bàn đem đến một đóa hoa hồng tặng cô. Lãnh Tây nhìn qua con gái: “Anh biết là ai đã dẫn con gái về không?”
Cao Tử Quần ngước mắt.
“Tần Lục.” Lãnh Tây nhàn nhạt nói.
Trong thoáng chốc khuôn mặt Cao Tử Quần chuyển sắc: “Anh ta có nói gì không?”
Lãnh Tây lắc đầu: “Tặng Hi Hi một chiếc kẹp tóc.”
Cao Hi Hi nghe bố mẹ nói chuyện, không dám nhúc nhích ngồi nghiêm túc tại chỗ.
Cao Tử Quần bình tĩnh nói: “Yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Lãnh Tây sững sờ, trong lòng cô đột nhiên cuồng cuộng sóng trào. Đúng lúc này, bồi bàn đẩy xe thức ăn đến, đề tài kia cũng kết thúc. Mà chiếc kẹp đó cho đến bây giờ Cao Hi Hi cũng không dùng, mãi đến nhiều năm sau, khi cô bé nhìn chiếc kẹp ấy, mơ hồ nhớ lại là của một chú tặng cho nó.
Tần Lê xuống lầu uống nước đúng lúc Tần Lục về đến nhà, cô liền xoay người chạy lên lầu.
“Đứng lại, chạy cái gì mà chạy! Anh là quái thú sao?” Tần Lục lạnh lùng chất vấn.
Tần Lê dừng bước: “Anh, em muốn lên lầu ôn tập.”
Tần Lục đi đến bên cạnh em gái, tinh tế quan sát: “Trong lòng em nghĩ cái gì chẳng nhẽ anh không biết.”
Tần Lê liếc qua người anh: “A, chị Tôn đâu?”
“Đi rồi.” Tần Lục vừa cởi áo khoác ra vừa nói, giọng điệu mang phần nhẹ nhỏm tựa hồ như vừa cởi bỏ đươc một sự ràng buộc nào đó.
“Đi rồi? Anh có ý gì?” Tần Lê khó hiểu.
Tần Lục đến tủ rượu rót một ly, hờ hững trả lời: “Ý của anh chính là sau này cô ấy cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nhà này nữa.”
“Hai anh chị chia tay rồi sao?” Cô cao giọng, tựa hồ không thể tin nổi.
Tần Lục uống sạch ly rượu: “Anh để cho cô ấy đi.”
Tần Lê ngạc nhiên. Tuy rằng cô và Tôn Linh Lợi cũng ít khi chạm mặt nhau, nhưng cô biết rõ, nhiều năm qua Tôn Linh Lợi luôn ở bên cạnh anh mình. Đúng là anh cô có lạnh nhạt, cũng chỉ có Tôn Linh Lợi ngốc mới có thể chịu đựng lâu như vậy, nhưng cô vẫn cho rằng trong lòng anh cô ít nhiều gì cũng có hình bóng cô ấy.
“Anh, sao có thể như thế được? Anh đúng thật không có trái tim. Tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cô ấy đều trao cho anh. Anh…” Tần Lê tức giận, cùng là phụ nữ, cô dĩ nhiên có thể cảm nhận được nỗi bi ai.
“Từ trước đến giờ anh cho cô ấy chưa từng thiếu thứ gì.” Tần Lục nhàn nhạt nói.
Tần Lê thật sự không hiểu anh cô, cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia. Anh cô rốt cuộc có hiểu tình yêu là gì không?
Ngày 14 tháng 2 – Ngày lễ tình nhân – là dịp để những người yêu nhau, cảm mến nhau trao cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào nhất.
Công viên trò chơi Trung Chính chính thức khai trương, không ít đôi tình nhân đến đây để hẹn hò vào dịp lễ tình nhân.
Trước đó Tần Lê cũng đã đề cập qua với Lãnh Lượng về nơi này, hi vọng anh sẽ đến . Cô đứng chờ trước cổng công viên, nhìn từng đôi uyên ương nắm tay nhau bước vào.
Cô lẳng lặng đứng đó, tiết trời hơi lạnh, hai tay cô đã đông cứng, cô thỉnh thoảng lại đi lui đi tới.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tay cô nắm chặt điện thoại, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại, anh sẽ đến anh sẽ đến.
Hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời dần bị chôn vùi, khuôn mặt Tần Lê bị đông lạnh trắng bệch. Cô ủ rũ đứng dựa vào góc tường, nhìn cô bán hoa bên ven đường, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười khổ.
Lãnh Lượng…Lãnh Lượng…sao anh lại tàn nhẫn như vậy?
Cô đi qua thùng rác, sau đó ném di động vào trong đấy.
Tần Lê nặng nề lê bước, thành phố đang lên đèn nhưng trong lòng cô, tia hi vọng le lói cuối cùng đã tắt lim.
Lãnh Lượng bước ra từ một góc tối, đôi mắt thâm trầm như bóng đêm, nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa. Anh đi đến thùng rác cố tìm kiếm thứ Tần Lê vừa vứt đi.
Bác vệ sinh đang thu dọn, nhìn anh: “Chàng trai à, đừng quá đau lòng.” Bà nghĩ là anh bị bạn gái từ chối.
Lãnh Lượng nhìn bác gái tốt bụng trước mặt, khẽ cười: “Cô ấy là một người con gái tốt, xứng đáng tìm được một người tốt hơn.”
***
Sáng sớm Cao Tử Quần đã đưa Lãnh Tây đến đây, nhìn vùng đất phía trước mắt, lòng Lãnh Tây vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Mảnh đất năm đó của gia đình cô đã biến thành công viên trò chơi.
Cô đã xem qua quảng cáo, công viên được xây dựng với hơn năm mươi khu vực phong cảnh, mười chương trình biểu diễn, ba mươi trò chơi các loại và có đến hơn hai mươi cửa hàng phục vụ thương mại.
“Rất đẹp.” Cô nghẹn ngào nói.
Cao Tử Quần đứng bên cạnh nắm lấy tay cô: “Anh hy vọng tương lai sau này của chúng ta cũng giống như công viên trò chơi này, mỗi ngày đều được vui vẻ.”
Lãnh Tây bất giác siết chặt tay anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Cao tổng, anh không mời em vào sao?”
Ngày Lãnh Tây và Cao Tử Quần kết hôn, thời tiết rất đẹp, mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời trong xanh, từng cơn gió dìu dịu hân hoan nghênh đón lễ cưới thế kỷ. Cao Tử Quần lái xe đến đón Lãnh Tây, cả hai đều nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện. Anh luôn muốn cùng Lãnh Tây có một đám cưới hoàn mỹ nhất, cuối cùng cũng đến ngày hạnh phúc đơm hoa.
Đám cưới ấm cúng, chỉ có ban bè thân thiết được mời. Cao Hi Hi xinh