
mời tôi ăn cơm?"
Ha ha ha.....
Anh ta nwor nụ cười sang sảng.
"Tôi định mời cô làm cổ đông của tôi."
"Tôi?" Tôi kinh ngạc.
Anh ta gật gật đầu.
"Không được." Tôi trực tiếp cự tuyệt.
"Cứ từ từ suy nghĩ thêm đi." Anh ta cười nói.
"Anh thiếu tiền sao?" Tôi hoài nghi nhìn anh ta.
"Không liên quan đến vấn đề tiền bạc."
Vậy tôi càng không thể làm cổ đông."
"Chúng ta có cần phải rạch ròi mọi thứ như vậy không? Anh ta nhướng đầu mày.
Tôi nhìn anh ta không nói gi.
Một lúc lâu sau, anh nở nụ cười.
"Chuyện Niếp Phong, tôi giải thích với cô."
"Vì sao?"
"Lúc trước cậu ấy chủ động liên lạc với tôi, nói muốn giúp cô ra tòa giải quyết việc lần này. Mà tôi cũng không cự tuyệt." Anh ta thản nhiên nói.
"Anh ấy đều nói với anh hết rồi sao?" Tôi nhất thời cảm thấy giống như mình không mặc quần áo lại bị mọi người nhìn thấy.
"Không có, tên kia chỉ nói cô là người quan trọng với cậu ấy."
Cặp mắt sắc bén của Quý Phong Nhiên lộ ra vẻ không khéo, giọng nói lại có chút lơ đãng.
"Muốn kể gi không? Về chuyện giữa cô và cậu ấy."
Tôi lắc đầu cự tuyệt.
"Anh cũng không phải là bạn của tôi, mà tôi cũng không có thói quen nói về quá khứ của mình với người khác."
Anh ta nở nụ cười nhìn tôi từ trên xuống cưới.
Giống như lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi, anh ta luôn thích nhìn người khác như vậy.
"Đừng dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân của anh sử dụng trên người tôi." Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Xem ra vết thượng cậu ấy gây ra cho cô đủ sâu" Anh ta lơ đễnh nó.
"Anh có chừng có mực thôi!"
Tôi tức giận nhìn anh ta. Không rõ vì lý do gì mà anh ta lại cố ý chọ giận tôi.
Người đàn ông này vì sao nhất dịnh phải đáng ghét như vậy!
"Tôi cảm thấy cậu ấy có nỗi khổ không thể nói ra." Quý Phong Nhiên không nhìn tôi vẫn tiếp tục nói.
"Tôi đi trước." Tôi cầm lấy túi sách, mặt không lưu tình tiêu sái mà đi.
Loại người tự cho mình là đúng này, anh ta dựa vào cái gi mà lấy tình cảm của người khác ra bàn luận.
Ông trời hẳn lấy lại khả năng nhìn trộm tâm linh người khác của anh ta, là để kiểm tra nhân phẩm của anh ta chăng.
"Từ từ đã..." Giọng của Quý Phong Nhiên từ phía sau vọng lại.
Lúc đầu là giận dữ còn giờ đây tôi vô cùng chán ghét anh ta.
"Anh thật sự là tên xấu xa!"
Anh ta tựa như đồng ý mà gật đầu, đuổi theo tôi.
"Đừng nóng giận, tôi chỉ là không muốn giữa các người có hiểu lầm gì đó thôi."
Hiểu lầm! Cách nói này thật hay.
"Hiểu làm thì sao? Tôi đã là vợ người ta. Nhắc lại chuyện qua khứ, đối với tôi và chồng rôi đều là không tôn trọng. Tôi nhớ không lầm thì giao tình giữa anh và Lôi Nặc cũng không tồi!"
Quý Phong Nhiên thở dài, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
"Nếu cô thực sự quên được Niếp Phong thì coi như tôi nhiều chuyện. Nếu không, cô cũng đừng nên làm điều có lỗi với chồng cô."
Anh ta bỏ lại câu nói như vậy, nghênh ngang mà đi.
Tên đàn ông chết tiệt này! Dựa vào cái gì mà nói tôi vây a!
Vả lại, tốt xấu gi cũng phải đưa tôi về kia chứ! Bỏ lại tôi một mình trên đường!
Tôi chỉ có thể thở dài lần nữa. Loại đàn ông như anh ta, sao có người phụ nữ nào để ý được chứ. Tôi nghĩ tôi yêu nghề nghiệp của mình.
Ngoài việc có thể che dấu bản thân thật kỹ ra, còn có thể giúp người khác cảm thấy vui vẻ, thế cũng thật tốt.
Hoàn thành xong công việc buổi chiều, tôi ngoan ngoãn ở văn phòng đợi Lôi Nặc.
Lát sau thì anh điện thoại tới.
"Thực xin lỗi , anhc ó việc đột xuất. Đổi cuộc hẹn vào ngày mai được không?"
"Vâng ạ. Anh đừng để mệt mỏi quá, nhớ chú ý sức khỏe."
Nói thật tôi cảm thấy mất mát. Cảm xúc cũng trử nên khó nén mà biểu hiện qua giọng nói.
Lôi Nặc hẳn cũng nghe được, cho nên anh trưc tiếp gác điện thoại. Không nói lấy một câu chào tạm biệt.
Tôi không vui, một mình lái xe về nhà. Trên đường đi, bỗng nhiên thay đổi ý định. Vì sao càng ngày tôi càng thấy mình giống một oán phụ vậy? Anh ta không đi ăn cơm với tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn vê nhà sao?
Cho nên, tôi gọi điện cho Thương Tử Vận.
Thật không may, tôi đã quên cô ấy là một ngôi sao nên luôn bận tối mặt tối mày. Nghe người đại diện của cô ấy lảm nhảm một lúc lâu mới có thể gác điện thoại.
Trong lúc nhất thời tôi ý thức được cuộc sống của mình nhỏ đến mức làm người ta cứng lưỡi. Không có lấy một người bạn để sau khi tan tầm có thể hẹn nhau cùng đi ăn cơm, đi xem phim.
Nhưng trước kia cũng là như thế a, một mình độc lai độc vãng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Đàn ông, quản nhiên là thuốc độc...
Mới đối xử tốt với bạn vài ngày, bạn liền bắt đầu sinh ra ỷ lại.
Trong đầu tự cảnh cáo chính mình, không thể rơi vào sự dịu dàng của đàn ông một lần nữa. Về nhà thôi, ăn một chút đồ ăn má Lưu tỉ mỉ chuẩn bị cũng không phải ý kiến tồi...
"Thái thái, phu nhân tới." Tôi vừa vào cửa quản gia liền thông báo với tôi.
"Vậy sao?"
Mẹ Lôi Nặc luôn là "Vô sự bất đăng Tam Bảo điện"*
*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có việc gì sẽ không đến điện Tam Bảo điện: không có việc gì sẽ không đến iện Tam Bảo, ý nói có việc gì nên mới đến.
"Mẹ" Tôi đi vào đại sảnh. Thấy bào đang một mình ngồi uống trà.
"Con vè rồi à?" Mẹ Lôi mỉm cười nhìn tôi, ý bảo tôi ngồi xuống bênh