XtGem Forum catalog
Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325614

Bình chọn: 8.00/10/561 lượt.

ởng anh có thể cứu Bảo nam ra.

- Anh nhất định sẽ mang Bảo Nam về bên cạnh em

- Cám ơn anh.

Tay Lăng Phong siết cô thật chặt, cả hai người giờ đây trong lòng đã không còn vách ngăn nào nữa . Chỉ cần mọi chuyện được giải quyết xong, họ có thể hạnh phúc bên nhau.

- Hừm ….- Jay đột nhiên bước ra tằng hắng.

Hai người buông nhau ra quay đầu nhìn Jay, mặt Bảo Phương có chút xấu hổ nên đỏ ửng lên.

- Đến lúc rồi, con cáo đang ra khỏi hang – Jay cười khẽ nháy mắt trêu chọc hai người bọn họ nhưng vẫn thong báo.

Ông nhận được khẩu súng K365 thì quyết tâm xem xét lại nơi mà mình đã cất giấu khẩu súng. Vốn ông đã định quăng bỏ nó đi, nhưng vì nó nhắc ông rằng, những ý định của mình vẫn chưa được hoàn thành, nên ông muốn đợi đến khi mình có thể thực hiện những điều mình mong muốn thì mới đem nó bỏ đi.

Thật không ngờ nó lại xuất hiện như thế trước mặt ông. Vậy thì ai là kẻ đã gửi cây sung đó, hắn ta đã biết chỗ ông cất giấu khẩu súng từ khi nào?

Ông chạy đến mạnh đất trống thuộc quyền sở hữu của mình, ở đó có một cái cây, ông đã chôn chiếc hộp đựng khẩu súng dưới gốc cây đó.

Ông nhanh chóng dùng cuốc cuốc phần đất đã chon chiếc hộp lên. Chiếc hộp đã bị thời gian bào mòn, nhưng vẫn không hư hại gì cả. Ông vội vã mở chiếc hộp bên trong ra.

Khẩu K365 vẫn còn nằm nguyên trong chiếc hộp. Ông giật mình nhìn lại khẩu sung K365 trên tay mình, vậy thì khẩu sung này là bản sao chép. Vậy thì ai đã gửi ch ông và vì mục địch gì? Chợt ông lờ mờ nhận ra điều gì đó, định đómng chiếc hộp lại rời khỏi nơi này thì …..

- Quả nhiên là chú. Người đàn ông giật mình quay sang nhìn Bảo Phương, bàn tay cầm cây súng K365 bỗng trở nên lúng túng.

Bảo Phương nhìn ông ta một cách không thể tin được sự thật trước mắt mình.

- Con đã nghĩ không phải là chú, vậy mà….

- Không, Bảo Phương con đừng hiểu lầm – Ông Văn Lâm lung túng siết chặt cây súng trên tay mình nói, khẩu súng này và khẩu súng ông vừa nhận được quả thật là giống y như K365, mà Bảo Phương lại đang điều tra về những người sở hữu loại súng này, rất có thể đang giữ súng của ba cô.

- Hiểu lầm…, chú cho là con có thể hiểu lầm hay sao – Bảo Phương phẫn nộ hét lên – Nếu đó là hiểu lầm, vậy cây súng trên tay chú từ đâu mà ra. Nó chắc chắn không phải là của chú….

- Phải! Cây súng này không phải là của chú. Chú cũng chỉ vừa mới đến đây mà thôi, cây súng này là chú nhặt được dưới đất – Ông Văn Lâm vội vã giải thích.

- Chú có nhận ra nó hay không? – Bảo Phương dùng đôi mắt oán trách nhìn ông hỏi.

- Nó là ….- Ông văn Lâm nhìn cây sung trong tay mình không khỏi rung mình.

- Dù con chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng con chắc nó chính là khẩu K365 thất lạc của ba con – Cô khẳng định chắc nịch khiến ông Văn Lâm tái xanh nhìn cô.

- Con đã hy vọng người giết ba con là chú Danh chứ không phải chú. Vậy mà sự thật cuối cùng đã phơi bày ra trước mắt con như thế này. Tại sao chú lại làm như vậy chứ? Tại sao chú lại bắn chết ba con – Cô gào lên trong sự giận dữ không nguôi.

- Bảo Phương! Con nghe chú nói đi, sự thật không phải là chú. Ba con với chú là anh em đồng sinh ra tử với nhau, lẽ nào chú lại hại chết ba của con.

- Vậy thì tại sao khẩu súng đó lại ở trên tay của chú – Bảo Phương không tin vào lời ông Văn Lâm nói nữa, bởi vì sự thật đã rành rành trước mắt – Tại sao chú lại đến đây?

Ông Văn Lâm muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

- Có phải là bởi vì khẩu súng mà con đã gởi đến cho chú đúng không? Chú hoảng hốt khi thấy nó, chú tưởng rằng có người đã biết bí mật của chú. Để thẩm định lại, chú chạy đến nơi đây. Có phải đây là nơi chú cất giấu cây súng của ba con hay không? – Cô phẫn nộ nhìn ông hỏi.

Ông Văn Lâm đôi mắt có chút mệt mỏi.

- Cây súng mà con gửi đến cho chú là một khẩu súng giống y hệt khẩu K365 . Nói đúng hơn, nó là bản sao của khẩu K365. Vì vậy chú vừa nhìn thấy nó lập tức rơi vào cái bẫy này ngay – Cô tiếp tục nói, nhưng trong giọng nói đã nghẹn ngào không thôi.

- Bảo Phương, hiện giờ thời gian rất gấp, chú không tiện giải thích cho con nghe. Đợi đến về nhà, chú cháu mình từ từ trò chuyện. Chú sẽ giải thích hết mọi việc cho con nghe – Ông Văn Lâm dường như rất sốt ruột, muốn mau chóng đi khỏi nơi này.

Nhưng Bảo Phương chẳng những không nghe lời ông ta nói mà cô còn đưa tay móc khẩu súng từ sau thắt lưng của mình ra chĩa về phía ông Văn Lâm.

- Ngay bây giờ và ngay tại đây, con muốn chú nói rõ ràng về cái chết của ba con - Cô cương quyết biết cho được sự thật – Bao nhiêu năm qua, được chú chăm sóc và yêu thương. Con thật sự vô cùng cảm kích chú, con đã coi chú như ba của con, thương yêu và kính trọng chú vô cùng. Nhưng mà….chẳng thà là chú cứ để anh em con sống mồ côi như thế còn hay hơn. Vì sao, chú lại nuối lớn tụi con rồi đẩy từng đứa một làm vật con cờ cho chú lợi dụng cơ chứ. Vì sao, chú lại nhẫn tâm như thế…..- Nước mắt cô rơi xuống mặt, nhỏ xuống mặt đất , chất chứa sự đau đớn khôn tả.

Ông Văn Lâm nghe những lời trách móc của Bảo Phương, nhìn cây súng trên tay cô chĩa về phía mình, bỗng giật mình nhận ra điều gì đó.

Tất cả hoàn toàn không phải là một sự trùng hợp.