Khoảng Cách Tình Yêu

Khoảng Cách Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327770

Bình chọn: 10.00/10/777 lượt.

đừng mong còn sống – Hắn phá ra cười nói, rồi bỗng nhìn cô chằm chằm nói – Thật không ngờ cô lại là cảnh sát. Cô giả câm hay lắm, chúng tôi đã thử rất nhiều nhưng chẳng thể nào phát hiện ra một tiếng nói từ miệng cô.

- Điều ông không ngờ còn nhiều lắm….có muốn biết không? – Bảo Phương nhếch môi cười nhạt đáp, cố tình kéo dài thời gian đợi những đồng đội khác đến yểm trợ.

Ngay lúc đó, một tên đàn em chạy xe đến, gã mập hất đầu bảo hắn ta:

- Xử lí con nhỏ này đi.

Tên đàn em lập tức xuống xe, lên cò đạn bước đến gần Bảo Phương, đá vào khủy chân cô khiến cô quỳ xuống đất chuẩn bị bắn súng vào đầu cô. Nhưng trước khi tim cô chạm đất thì tay cô đã nhanh chóng chụp lấy cánh tay cầm súng của tên đàn em, giương nhanh về phía tên đã ca nổ một phát súng. Phát súng đó xoẹt ngang người Trí Lâm, xuyên ngang qua vàn tay đang cần súng núp phía sau của gã mập.

Súng trên tay hắn ta rôi xuống, Trí Lâm lập tức xoay người ra sau đánh ngã hắn.

Bảo Phương cũng lập tức dùng một đòn Judo vật ngã tên đàn em, bẻ ngược tay cầm súng của bắn và tước đoạt cây súng. Một đấm ngay mặt hắn khiến hắn ngất xỉu.

Bảo Phương vội chạy đến đỡ Trí Lâm đang sắp gục ngã. Nhưng Trí Lâm đã ngất lịm trong tay cô.

**********

- Chúng ta đã thu lại toàn bộ số vũ khí của chúng, nhưng vẫn chưa bắt được tên cầm đầu thực sự - Ông Văn Lâm đúc kết lại mọi thứ sau chuyến dịch. Lần này hạ sĩ Phương đã xuất sắc điều tra ra địa điểm cất giấu lô hàng của chúng, chúng ta mới có thể tóm chọn ổ.

Một tràng vỗ tay vang dội khen ngồi Bảo Phương, cô cười cười cúi đầu chứ không nói gì.

- Có thể nói cho mọi người biết làm sao đồng chí có thể điều tra ra địa điểm cất giấu của bọn chúng hay không?

Nghe hỏi, Bảo Phương chậm rãi đứng dậy. Sắc mặt có chút thay đổi, cô không thể nói rõ là do Lăng Phong đã nói cho mình biết vị trí nên đành nói dối.

- Báo cáo, tôi biết vị trí là tôi đã lén lút bỏ máy định vị vào trong người hắn ta.

- Lúc nào? – Dì Dung lên tiếng hỏi, có chút ngạc nhiên vì dì biết rất khó để qua mặt bọn chúng.

- Lúc dì bị bọn chúng bắt giữ - Bảo Phương cố gắng hít thở sâu trả lời – Nhân lúc hắn không để ý lén đặt vào chiếc áo khoát của hắn bên cạnh chỗ ngồi của cháu.

- Ồ….cháu cũng nhanh tay thật. Giỏi lắm – Dì Dung gật gù khen ngợi.

Bảo Phương thấy xấu hổ trước lời khen ngợi đó. Cô cúi đầu ngồi xuống ghế.

- Được rồi, dù chúng ta không bắt được kẻ chủ mưu nhưng chiến dịch truy quét của chúng ta có thể xem là thành công rực rỡ. Hai ngày nữa, số vũ khí chúng ta thu được sẽ được vận chuyển về kho vũ khí của của quân sự. Các đồng chí đã vất vả nhiều rồi, bây giờ có thể về nhà nghĩ ngơi – Ông Văn Lâm dõng dạt tuyên bố.

Mọi người bắt đầu đứng dậy uể oải vươn người ra về, ai cũng muốn được đánh một giấc ngủ thật thoải mái. - Bây giờ con về nhà à? – Dì Dung vỗ vai Bảo Phương thân tình nói.

- Dạ không, con vào bệnh viện thăm anh Trí Lâm một chút rồi mới về nhà – Bảo Phương lắc đầu đáp.

- Ừ, cô đi cùng con .

Cả hai người đến bệnh viện thăm Trí Lâm, sau khi cậu được đưa đi cấp cứu, nhanh chóng được tiến hành phẫu thuật và thoát khỏi nguy hiểm. Thím Hà đã túc trực ở bên cạnh cho tới khi Trí Lâm tỉnh dậy. Trong phòng bệnh, ngoài Trí Lâm và thím Hà ra còn có một người đàn ông trông rất phong độ cũng đang trò chuyện thân mật với Trí Lâm.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, dì Dung reo lên vui mừng:

- Mình…

Người đàn ông quay lại nhìn dì Dung cười nhẹ nhàng đáp:

- Em đến rồi à.

Dì Dung gật đầu rồi quay sang Bảo phương giới thiệu:

- Đây là chú Danh, chồng của cô. Bác ấy cũng là một đồng đội trước đây của ba cháu.

Bảo Phương gật đầu chào chú Danh. Dì Dung quay sang chồng mình giới thiệu:

- Con bé chính là Bảo Phương. Con của anh Lâm Thiên.

- Chào con – Chú Danh nhìn Bảo Phương đầy xúc động thân tình nói cũng giống như dì Dung lúc đầu gặp cô, luôn có cảm xúc tràn ngập yêu thương cùng nỗi buồn mất mát.

- Được rồi, Trí Lâm sao rồi – Dì Dung lên tiếng phá tan không khí u buồn này.

- Nó không sao, cũng may cấp cứu kịp thời – Thím Hà nói với tâm trạng nhẹ nhỏm, mừng rỡ sau nỗi lo lắng không nguôi.

Mọi người quan sát Trí Lâm, quả thật sắc mặt cậu đã dần hồng hào trở lại.

Bảo Phương về đến nhà, cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Ngã mình xuống giường không buồn tắm rửa, Bảo Phương nhắm ghiền mắt lại, tận hưởng một giấc ngủ dài. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến cô uể oải chẳng muốn bốc máy nhưng cuối cùng vẫn phải mở mắt với tay tìm điện thoại:

- Alo!

- Mệt lắm à – Giọng bên kia dịu dàng đầy sự quan tâm hỏi.

- Ừhm…

- Anh đang ở trước cửa nhà, em ra đây đi – Lăng Phong bên kia nhẹ nhàng thúc giục.

- Em muốn ngủ? – Bảo Phương mệt mỏi từ chối.

- Anh muốn gặp em.

Bảo Phương nghe câu nói này bất giác thấy sự mệt mỏi bỗng chốc tan biến. Tuy vậy cô vẫn từ chối.

- Đã quá khuya rồi .

- Anh có chút chuyện muốn thông báo cho em – Giọng lăng Phong bên kia đầu dây cố ý nói bí ẩn.

Quả nhiên mấy lời này tác động rõ rệt với Bảo Phương, cô nhanh chóng ngồi bật dậy nói:

- Anh chờ em một chút.

- Anh chờ em – Lăng Phong bên kia đầu dây khẽ cười khiến Bảo


Insane