Insane
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323664

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

, Michel lại móc ra một cái thẻ khác chói mắt hơn.

" Vừa rồi là tờ giấy thông hành để được vào cao ốc, còn đây, là vé mời

vào Ken¬zo. D. Cô mặc giống nông thôn thế này, tôi không có biện pháp

dẫn cô đi vào Ken¬zo. D, rất mất thể diện."

Đồ đàn bà đáng ghét! Lại còn nói cô mặc giống gái quê? ! Doãn Thần Lam bị Michel nói giận đến mức mặt chợt xanh chợt tím.

Tại sao cô lại gặp xui xẻo như vậy? Ngay cả đi làm việc, cũng gặp phải tình địch là kẻ người thứ ba phách lối này, mình còn phải khiêm nhường tiếp

nhận "Chỉ giáo" của cô ta ?

Thật là tức chết người!

"Michel, em nói ít đi hai câu, đừng bắt nạt cô ấy nữa!" Cuối cùng Cô Giai Thành cũng lấy dũng khí mở miệng nói chuyện.

"Tiểu Thành, không phải anh đã đồng ý với em là không nói chuyện giúp cô ta

sao?" Michel dán vào Cô Giai Thành gần hơn, thuận tiện đưa tay hướng cái mông của hắn véo một cái, đau đến mức Cô Giai Thành không thốt nên lời.

"Chỉ là, cô không nhận chi phiếu của tôi, giúp tôi tiết kiệm được một khoản

chi tiêu trong tháng, tôi sẽ chỉ cho cô cách đi vào trong an toàn”.

Michel lại có thể có lòng từ bi giúp cô?

"Có thật không?" Nghĩ đến điểm tích lũy, Doãn Thần Lam không nhịn được kích động hướng Michel nói cám ơn:"Cám ơn cô! Michel."

"Đừng khách sáo." Michel không chút cảm động nói.

Cô ta chỉ vào một cái cửa cách đó cỡ trăm mét: "Kia là cửa thoát hiểm, cô

có thể từ đó đi vào, từ đó đi không cần giấy thông hành, ở cửa cũng

không có cảnh vệ."

"Leo. . . . . . Leo bộ lên?" Doãn Thần Lam choáng váng tại chỗ."Nhưng mà tôi phải đến tầng một trăm mà !”

Michel nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói với Doãn Thần Lam: "Không có cách nào, chỉ có thể như vậy. Tôi là người tốt chỉ có thể làm được đến đây, thật

xấu hổ, tôi cùng Tiểu Thành đi trước. Chúc cô nhiều may mắn!"

Mặc dù Cô Giai Thành không nhìn nổi, nhưng cũng chỉ có thể bị Michel cứng

rắn lôi đi, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, tâm tình nhất thời

rơi xuống đáy cốc.

Bởi vì nhìn thấy cách đối xử với Doãn Thần Lam, hắn giống như nhìn thấy kết quả tương lai mình .

Có lẽ thê thảm hơn. . . . . . Cô Giai Thành bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài.

Khi cửa thang máy vô tình mở ra, dưới tầng hầm chỉ còn lại có Doãn Thần Lam cùng với nhiều hãng xe nổi tiếng.

Nhìn thang máy một chút, lại nhìn cửa thoát hiểm một cái, nghĩ đến điểm tích lũy, lại nghĩ chuyện thất tình, không nghi ngờ gì Doãn Thần Lam quyết

định hướng cửa thoát hiểm đi tới.

"Tôi sẽ không thua cô, Michel! Còn hắn nữa, Mục Thiên Dương!"

Mục Thiên Dương theo thói quen mỗi ngày sau khi xong công việc, thì thay

đồng phục nhẹ nhàng, leo bộ một đoạn cầu thang ngắn, đây là cách hắn duy trì thể lực cũng là phương pháp làm cho cơ thể tráng kiện.

Đối với Mục Thiên Dương mà nói, thân thể cùng đại não, chính là hai loại tiền vốn hoàn mỹ nhất của hắn.

Mà cả tòa cao ốc "Babel" này, thì cầu thang thoát hiểm là nơi an tĩnh nhất rồi.

Ở chỗ này, hắn có thể vừa đi vừa không bị quấy rầy, hoàn toàn thả lỏng,

sẽ không ai nghĩ đến, ở chỗ này có thể tìm tới hắn. Mục Thiên Dương

thích thả lỏng bản thân mình trong không gian và thời gian.

Nhưng hôm nay, khi Mục Thiên Dương từng bước từng bước đi xuống bậc thang,

phát hiện một đầu khác của cầu thang lại truyền đến một tiếng bước chân

nặng nề.

Hắn không nghe lầm chứ? Thời gian này tất cả mọi người

nên tràn vào Ken¬zo. D rồi, mà người không được vào Ken¬zo. D cũng có

thể đã đi rồi, cuối cùng thì ai lại ngu ngốc, có thang máy không đi, lại đi cầu thang thoát hiểm?

Trừ phi. . . . . . Chính xác là trộm!

Vậy thì thật là tốt, hắn thật lâu không có hoạt động gân cốt rồi. Kẻ trộm này vận số thật sự rất nhỏ!

Tại chỗ này, hai người đồng thời dần dần đến gần, Mục Thiên Dương nghe thấy thanh âm một cô gái --

"Mệt quá!"

Cuối cùng Doãn Thần Lam không còn chút sức, rã rời đem cái mông ngồi xuống trên bậc thang, thở phì phò.

Cô một bên thở gấp một bên oán trách: "Tại . . . . . Tại sao không thể. . . . . . Đi thang máy? ! Cao ốc thiết kế thang máy. . . . . . Không phải

là. . . . . . Không phải là để cho người ta. . . . . . Để người ta đi

sao? Vậy mà. . . . . . Như vậy. . . . . . Đồ hẹp hòi . . . . . . Không

cho ta đi!"

Ah? Chẳng lẽ thang máy hư sao? Mục Thiên Dương nghe câu oán trách này, trong lòng dâng lên dấu chấm hỏi thứ nhất.

Doãn Thần Lam tựa vào cửa phía sau thở hổn hển, tiếp tục chỉ lên cầu thang

mắng: "Còn có! Mục Thiên Dương hắn ta ở cao như vậy làm gì? Không sợ

ngày nào đó xảy ra động đất mạnh, đem hắn từ trên cao ngã xuống! Nguyền

rủa hắn!"

Thật là to gan, lại dám nguyền rủa hắn? ! Cô gái này chán sống sao?

"Tốt nhất hắn nên ngoan ngoãn theo Á Tấn chúng ta hợp tác, nếu không hôm nay hại ta chật vật như vậy, lại không bàn việc hợp tác, ta có chết cũng

không bỏ qua hắn!" Doãn Thần Lam tiếp tục ồn ào.

Như vậy mắng xong mấy tiếng, cô cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều, vui vẻ! Vì vậy, cô tháo

giày cao gót, chuẩn bị chân không cùng cầu thang thoát hiểm này liều

mạng đi tiếp.

Mục Thiên Dương lần nữa nghe thấy mình bị mắng, sắc mặt vô cùng khó coi, mà nghe được đối phương là