Teya Salat
Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324985

Bình chọn: 10.00/10/498 lượt.

ột cái sân vận động nữa, nơi duy nhất không bị gắn tên nghe nói là 80 vạn cái nắp bồn cầu nhà vệ sinh công cộng kia. Ba năm cấp ba kia, 80 vạn trở thành danh từ chỉ riêng toilet. Thầy giáo dạy lịch sử của chúng tôi có nói vài lần: diện tích trường học có hạn, mà lắp chồng lên nhau là không thể, cứ tiếp tục cố gắng, sau này trở về có thể cho “80 vạn” một cái tên xứng đáng.

Cho nên về sau, bạn học muốn đi toilet sẽ nói: "Này, hết tiết cùng đi "Chu Tiểu Kỳ” đi…”

Thà chết cho xong, thật mẹ nó thô bỉ vô hạn.

Trên danh sách ngoài những cái tên như sấm đánh bên tai, còn có mấy cái nhìn vô cùng quen mắt.

“Vệ Dực cũng đi à.” Tôi dừng một chút, “Cậu ấy bây giờ đang làm gì?"

“Việc này tao không rõ, có muốn gọi điện hỏi chút không? Nếu như đủ tai to mặt lớn, phỏng vấn cậu ta đơn giản hơn nhiều so với người khác.” Thẩm Phong gọi đồ ăn, lấy di động ra làm bộ muốn gọi, tôi ngăn nó lại, nói: “Thôi đi, thôi đi, không cần phiền phức như vậy, đến lúc gặp rồi nói sau.”

Thẩm Phong liếc xéo tôi, cười hừ hừ nói: "Chu Tiểu Kỳ, mày thật để ý a?”

“Để ý cái gì?" Tôi chớp chớp mắt.

Thẩm Phong cười mà không nói: “Ăn thôi, ăn thôi.”

Tôi không thật thích đồ ăn Nhật, mà yêu tha thiết cái loại lẩu cay đến chết người kia, ăn đến nước mắt nước mũi ròng ròng mới thôi, nhưng cái loại đàn bà như Thẩm Phong rõ ràng không thể hiểu nổi tình cảm như của đàn ông này giống tôi, luôn thích làm mấy cái điệu bộ như tiểu tư sản, đối với ý thích này của tôi luôn tỏ vẻ khinh bỉ cùng khinh bỉ.

Tần Chinh lại không kén chọn đồ ăn như vậy, ở nhà đều là tôi nấu gì anh ăn nấy, tay nghề của tôi cũng không phải tốt lắm, nhưng cũng không quá kém, lúc đầu nấu hỏng vài lần, anh nếm thử một miếng, cũng không cố ép dạ dày mình làm gì, lặng lẽ nhổ ra, lau lau miệng. Sau thì tôi đã thành công đưa từ thức ăn của lợn thăng cấp thành thức ăn của người, anh ấy cũng nể mặt tôi mà nuốt xuống.

Có điều tôi vẫn thích lôi anh đi ăn lẩu cay, người ở vùng chúng tôi làm sao có thể không ăn được cay chứ! Anh có thể ăn cay, lại còn ăn một cách tao nhã, đầu mày chau lại, hít hà, trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi môi mỏng nhạt màu hơi ẩm ướt đầy dụ hoặc, thật là xinh đẹp thanh tú.

Năm thứ nhất đại học, anh bị tôi lôi kéo cùng lắm mới chỉ xem là đồng hương, bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng là anh ấy tự mình đa tình rồi, cũng có thể là phương thức thể hiện tình cảm của tôi dễ làm người ta hiểu lầm. Hồi đó, bên ngoài trường mở một quán lẩu cay chính tông, tôi nhiệt tình mời Tần Chinh đi ăn cùng, lần đầu tiên là vào thứ hai anh nói phải lên lớp, lần thứ hai vào thứ bảy anh nói có hoạt động đoàn thể, lần thứ ba vào chủ nhật, cuối cùng anh không thể chịu đựng nổi nữa đành phải đồng ý ... Lưu Bị ba lần bái phỏng lều tranh cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tôi bỏ vào bát mỗi người ba thìa bột ớt đầy ụ, cả bát đỏ au như đám lửa đang cháy, ánh lên sắc mặt anh thật là đẹp mắt. Tôi còn hơi chột dạ hỏi: “Không phải cậu không ăn được cay chứ …” Khóe mắt anh giật giật, thản nhiên nói: “Không sao.”

Sau đó, tôi ăn khí thế ngất trời, đầm đìa nước mắt; anh thì hai gò má phớt hồng, khóe mắt ửng đỏ. Tôi bị sắc đẹp của anh hút hồn đến ngây ngẩn, ăn cũng chẳng biết mùi vị gì nữa; anh phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm, nhíu lông mày, khàn giọng hỏi: “Nhìn gì?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng xinh đẹp, ngây ngốc nói: “Tớ bỗng dưng phát hiện nhìn cậu cũng rất ngon mắt.”

Anh nghe xong, tay run lên, im lặng cúi đầu, vờ không nghe thấy. Lúc ấy tôi khăng khăng nghĩ là anh xấu hổ, nói cho Thẩm Phong nghe, Thẩm Phong cho rằng nó hoàn toàn có thể lý giải trạng thái “không nói gì” của Tần Chinh.

“Dám trắng trợn như vậy, chòng ghẹo Tần Chinh như đúng rồi, chắc là cả đại học X cũng chỉ có mình mày thôi.” Thẩm Phong rất là kính nể liếc tôi một cái, “Chu Tiểu Kỳ, mày đúng là một bông hoa lạ (5).”

Tận đến rất nhiều năm sau, khi tôi đã tung hoàng ngang dọc khắp Thiên Nhai rồi, mới biết được “Bông hoa lạ” thực ra chẳng phải lời khen ngợi gì hay ho … Tôi với Thẩm Phong ăn đồ Nhật xong lại dạo qua hiệu sách Hiểu Phong một chuyến, mua mấy quyển sách phụ nữ có thai cần xem. Tôi đặc biệt hỏi người hướng dẫn: “Có sách cho chồng mang bầu không?”

Khóe miệng người hướng dẫn giật giật: “Chồng mang bầu?”

“Chính là chồng của phụ nữ có bầu.” Tôi giải thích như thế.

Thẩm Phong đẩy tôi đi, “Mày cho là vị kia nhà mày có thời gian mà xem loại sách đó sao? Chu Tiểu Kỳ, mày phải học cách tự chăm sóc lấy mình đi.”

Có những giây phút như vậy, lòng tôi thấy chua xót. Lời này, lúc tôi lên đại học, mẹ đã nói với tôi; Tần Chinh hình như cũng đã nói rồi, bây giờ Thẩm Phong cũng nói y như thế, thế giới to lớn như này … không có người sẵn lòng chăm sóc tôi sao?

Mang theo túi sách về đến nhà đã hơn 9h, đèn trong nhà vẫn chưa bật, Tần Chinh còn chưa về. Tôi cất mọi thứ xong xuôi mới gọi điện thoại cho anh.

“Alo?” Điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng mà hơi trầm thấp của anh, tôi nghe một cái là biết anh uống rượu, giọng đã có vẻ ngà ngà say.

“Anh còn chưa về nhà a, khi nào mới về?”

“Hôm nay có đồn