XtGem Forum catalog
Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326020

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

, tôi đỏ mắt, không thèm nghĩ ngợi, một cước tung ra. Đây là lần đầu tiên từ khi tôi mang thai tới giờ giơ chân cao như vậy, đá chân mạnh mẽ như vậy, nhằm thẳng hướng mục tiêu là cẳng chân Vệ Dực…

Vệ Dực bị đau lảo đảo về phía sau, nào ngờ chân vấp phải một thanh gỗ, cứ như vậy mà mà ngã lộn nhào xuống từ lan can bên này …

Lan can bên kia là một cái bờ dốc, cứ như vậy ngã xuống, là bằng độ cao của một tầng lầu rồi …

Tần Chinh đánh nhiều như vậy cậu ta cũng chả xi nhê gì, tôi đá một quả, cậu ta đã bị thương nặng! Có cần xui xẻo như vậy không a! Tôi không muốn giết người a!

“Phú nhị đại đẩy người ngã dẫn tới tử vong, tự xưng “Ba tôi là Chu Dịch"

Phú nhị đại - Thế hệ con nhà giàu thứ hai là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

Cái tít này nhất thời hiện lên trong đầu tôi, xong đời rồi …

Tần Chinh dùng cái tay không bị thương cầm lòng bàn tay đang phát lạnh của tôi, cúi đầu liếc qua, an ủi tôi nói: “Không sao, không chết được.”

Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Chinh nói: “Dưới đó không phải nền xi măng, cậu ta cùng lắm là ngã gãy tay thôi."

Bạch Vi bấy giờ mới làm một việc mang tính người: Gọi điện kêu xe cứu thương.

——————————————————————————————

Tần Chinh dạo này thật là năm xui tháng hạn, hai lần vào bệnh viện đều là vì Vệ Dực.

Tôi đợi ngoài hành lang trong chốc lát, rốt cuộc cũng đợi được Tần Chinh đi ra, vừa ngước lên, nhìn thấy mặt anh, tôi nhất thời bối rối.

Vốn là một khuôn mặt tuấn tú đến nhường nào a, bây giờ thì sắp thành bộ dạng của diễn viên đóng Harry Potter VII rồi, sẹo trên trán còn chưa lành, khóe miệng khóe mắt lại tụ máu, tay còn bị cắt hai nhát rất sâu, băng quấn chặt vài vòng.

Tôi đau lòng sờ sờ mặt anh, anh kêu một tiếng, rõ là đang nhịn đau.

“Ba đâu?”

“Đi xem Vệ Dực rồi.” Tôi lầu bầu một tiếng.

Vệ Dực hơi thảm, nhìn qua như là tay chân đều gãy, gáy cũng bị đụng một chút, xem như cậu ta nợ Tần Chinh thì giờ cũng đã trả sạch cả gốc lẫn lãi rồi.

Xử lý cậu ta bên đó khá phiền phức, nghe nói còn có dấu hiệu trúng độc cồn nhẹ. Lúc ấy tôi liền chất vấn Bạch Vi, “Cô vẫn là bạn gái cậu ấy nhỉ? Cô trông chừng cậu ấy thế nào vậy, làm sao mà cậu ta uống thành như vậy rồi còn để cậu ta lái xe tới trường học?”

Bạch Vi khoanh tay ngồi trên băng ghế, cúi đầu không nói lời nào.

Từ đầu, tôi còn coi như có chút thiện cảm với cô ta, sau đó tự tôi cảm thấy cô ta quá tốt đẹp, sau đó nữa lại cảm thấy cô ta nhìn nhận người không rõ lắm, đến bây giờ tôi cảm thấy tâm lý ả ta thật sự là tăm tối – thiếu ánh sáng mặt trời chiếu rọi!

Cô ta đẩy tôi một cái kia rốt cuộc là cố ý hay vô tình không thể nào xác minh được, tuy tôi không bị thương, nhưng nếu như không phải ngăn lưỡi dao kia, Tần Chinh cũng sẽ không bị thương.

Cho nên tôi quyết đinh, lúc kết hôn nhất định sẽ mời cô ta đi uống chén rượu mừng, không khinh bỉ chết cô ta rồi kiếm được một khoản tiền mừng lớn tôi thật sẽ bực bội không yên.

Vệ Dực xem ra cũng gần là anh chồng tôi rồi, tùy là tên Vệ Dực này cũng chẳng phải dạng hay ho gì, nhưng cũng tính là nửa người nhà, tuyệt đối không thể để cậu ta rơi vào tay loại phụ nữ như Bạch Vi này được! Bên này thì Vệ Dực sống dở chết dở, bên kia mẹ Tần lại tắt di động. Hai người đàn ông của Tần gia sứt đầu mẻ trán, Tần Chinh lấy khí thế của chủ gia đình, bảo ba Tần đi tìm mẹ Tần trước, tôi và anh ở lại bệnh viện đợi xem Vệ Dực sống chết thế nào, nếu chết thì sẽ đem tới lò hỏa táng, không chết thì chém một dao nữa rồi đưa đi hỏa táng …

“Anh không hỏi ba trước xem là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ư?” Tôi huých huých tay Tần Chinh.

“ Đợi Vệ Dực tỉnh lại rồi cùng nghe.” Tần Chinh nhíu mày, “ Có lẽ trong thời gian ngắn cậu ta chưa tỉnh lại được đâu.”

Tần Chinh dường như không vội tò mò chuyện riêng tư của người khác, với chuyện sớm muộn gì rồi cũng biết, anh cũng không mong ngóng phải biết sớm hơn vài giờ làm gì.

Tôi với Tần Chinh lại đợi thêm hơn nửa tiếng nữa, Vệ Dực mới được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, đầu bị băng xem ra còn nghiêm trọng hơn lần trước Tần Chinh bị tai nạn xe, chỉ lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay --- hai bàn tay.

Bạch Vi cũng đứng ở một bên đợi, trong thời gian đó vẫn chưa nói câu nào, tận đến khi đèn phòng giải phẫu tắt, cô ta mới ngẩng đầu ngước lên nhìn.

Tần Chinh liếc cô ta một cái, lãnh đạm nói: “Bạch Vi, cậu về đi.”

Bạch Vi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Nếu như cậu muốn biết Vệ Dực bị thương ra sao, bây giờ cũng thấy rồi đó, chẳng còn chuyện gì nữa, mời cậu về cho.” Tần Chinh lạnh lùng nhìn cô ta.

Sắc mặt Bạch Vi trắng bệch. “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Muốn tôi nói rõ ư?” Trong mắt Tần Chinh hiện lên tia lạnh, “Cậu đẩy Tiểu Kỳ một cái kia, không phải chỉ có mình cậu biết.”

Môi Bạch Vi khẽ run, đáy mắt ánh lên nước mắt: “Tôi … Tôi không phải cố ý …”

Tần Chinh kéo tay tôi xoay người rời đi, nói: "Vô tâm mới đáng sợ, hành động theo bản năng lại càng có thể phản ánh bản chất một con người. Chúng tôi không chào đón người như vậy.”

Tôi liếc nhìn Bạch Vi đang phát run