
chằm Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên đồng dạng cũng chưa cho hắn sắc mặt hoà nhã, bất quá Bạc Tể Xuyên rốt cuộc là bậc dưới, cũng không thể phản bác hắn cái gì.
"Vào đi." Cuối cùng người đàn ông này vẫn là buông tha cho việc tiếp tục giáo huấn người khác ở ngoài cửa, thản nhiên liếc hai người liếc mắt một cái liền nhấc chân đi đến phía cửa lớn.
Phương Tiểu Thư nhìn bóng dáng của người đàn ông đó, nhỏ giọng hỏi Bạc Tể Xuyên: "Đây là cha anh?"
Bạc Tể Xuyên "Uh" một tiếng, trên mặt không có biểu tình, nhưng tay cầm càng nhanh so với vừa rồi khi bị cô truy vấn.
Phương Tiểu Thư nhìn nhìn hắn, cũng không tính so đo cuộc cãi nhau vừa rồi, cô cầm tay hắn làm nắm tay của hắn giãn ra, một cây một cây cùng mười ngón tay của hắn đan vào nhau, tiến đến bên tai hắn hỏi: "Anh có kế hoạch gì?"
Bạc Tể Xuyên cứng ngắc bị cô lôi kéo đi theo sau Bạc Tranh hướng về phía cửa lớn, chi tiết nói: "Tôi không có kế hoạch."
"Không quan hệ." Phương Tiểu Thư không thèm để ý, "Tôi có."
"Tôi cũng không biết kế hoạch của cô." Bạc Tể Xuyên mắt nhìn về phía trước, cùng Phương Tiểu Thư vào phòng, môi khép mở nhỏ giọng nói.
Phương Tiểu Thư không có lại cùng hắn châu đầu ghé tai, chính là bất động thanh sắc đánh giá ngôi nhà hai tầng này.
Tầng này có điểm cũ, nhưng nhìn qua lại một điểm cũng không rẻ tiền, bên trong bất luận là đồ dùng trong nhà vẫn là trang hoàng đều là phong cách cũ của thành phố Nghiêu Hải, mang theo hương vị lịch sử, thực phù hợp thân phận của Bạc Tranh cùng Bạc gia nhiều thế hệ làm chính trị.
"Anh, anh đã trở lại!" Bạc Yến Thần đã sớm tại tầng hai thấy Bạc Tể Xuyên đến đây, hắn một đường chạy vội xuống tầng cao hứng phấn chấn tới đón tiếp hắn, sau khi nhìn đến Phương Tiểu Thư lập tức chín mươi độ xoay người cúi đầu, ân cần nói, "Chị dâu tốt!"
Sắc mặt của Bạc Tranh cùng vợ vừa mới đi ra đều không giống nhau nhìn về phía một đôi nam nữ đang đứng ở cửa, Bạc Tranh là đánh giá cùng giữ kín như bưng, mà người vợ còn trẻ của hắn lại là hơi hơi nhíu mi cùng đoan trang rụt rè.
Phương Tiểu Thư nói cám ơn với Bạc Yến Thần, theo sau thoải mái lôi kéo Bạc Tể Xuyên hướng vợ chồng hai người bọn họ xoay người: "Bác trai bác gái tốt." Cô đứng thẳng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía vợ của Bạc Tranh Nhan Nhã, mỉm cười điềm nhiên hỏi, "Oa, bác gái cũng thật tuổi trẻ, coi trọng liền không lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi."
Lời này nếu đặt ở gia đình bình thường, người mẹ tuyệt đối là thực thích nghe, nhưng là này người một nhà thực không bình thường, chồng già vợ trẻ tạm thời không nói chuyện, này Nhan Nhã là loại nhân vật nào, làm sao có thể nghe không ra thâm ý trong lời nói của Phương Tiểu Thư, càng miễn bàn Bạc Tranh tràn đầy kinh nghiệm tranh đấu chính trị.
Vì thế, ánh mắt của vợ chồng hai người nhìn Phương Tiểu Thư càng thay đổi , nhất là Nhan Nhã, bà cực kì tò mò với lai lịch của Phương Tiểu Thư.
"Cám ơn." Nhan Nhã đã mở miệng trước, cười đến thiên y vô phùng, "Nghe Yến Thần gọi cháu chị dâu, cháu hẳn là bạn gái của Tể Xuyên đi?" Khi bà ta nói chuyện thực lễ phép nhìn thoáng qua Bạc Tể Xuyên, mang theo ý tứ dò hỏi, tựa hồ cũng không cho rằng Bạc Tể Xuyên sẽ thừa nhận.
Nhưng Bạc Tể Xuyên lại chưa cho bà ta mặt mũi, hắn không có nửa phần do dự liền gật đầu một cái, hắn nói vẫn cũng không nhiều, cởi bỏ nút thắt áo gió đưa cho Bạc Yến Thần treo trên mắc áo, đi thẳng đến nhà ăn: "Còn có việc, xong cơm nước bước đi ." Hắn đi rồi vài bước quay đầu nói với Phương Tiểu Thư, "Em cũng lại đây đi."
"Nga, tốt." Phương Tiểu Thư thật có lỗi cười cười cùng Nhan Nhã, Bạc Tranh, nói một tiếng "Ngượng ngùng" liền theo sát phía sau Bạc Tể Xuyên đi đến nhà ăn.
Bạc Yến Thần tuổi còn nhỏ cũng không phải rất muốn trộn lẫn vào chuyện nhà phiền toái này, hắn càng muốn nói chuyện cùng người anh trai mà hắn sùng bái, vì thế cũng theo bọn họ đi nhà ăn.
Bạc Tranh thản nhiên thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Ăn cơm trước."
Nhan Nhã gật gật đầu, tiếp đón người hầu bưng đồ ăn lên, cùng Bạc Tranh cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Người Trung Quốc thích nói chuyện trên bàn cơm, đây là định luật vĩnh cửu không thay đổi, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Qua ba lần rượu, sau khi bão táp phía trước bình tĩnh đi qua, Nhan Nhã bắt đầu hỏi chuyện về Phương Tiểu Thư.
"Phương Tiểu Thư năm nay bao nhiêu tuổi?" Nhan Nhã cười rất hòa ái, cảm giác một điểm khoảng cách đều không có, khuôn mặt không đến bốn mươi tuổi bảo dưỡng khéo léo hoà nhã cùng loại tươi cười này, làm cho Phương Tiểu Thư khống chế không được sản sinh một loại sinh lý tính chán ghét, như vậy dối trá tươi cười cô nhìn thấy nhiều lắm.
"Hai mươi lăm tuổi." Trên mặt Phương Tiểu Thư không biểu hiện ra một chút chán ghét nào đối với Nhan Nhã, chính là giọng điệu có chút tiếc nuối nói, "Nói lên cái này liền cảm thấy thực hổ thẹn, bác gái bằng tuổi cháu bây giờ hẳn là đã muốn có Yến Thần đi, nhưng là cháu đến bây giờ mới gặp gỡ Tể Xuyên."
Cô gọi tên của Bạc Tể Xuyên một điểm cũng không trúc trắc, thật giống như đã muốn gọi trăm lần ngàn lần như vậy tự nhiên, chọc Bạc Tể Xuyên không khỏi hơi hơi ghé mắt nhìn về phí