
động một chút liền làm hắn đau chết đi sống lại.
Bộ dáng này của hai người bọn họ, có thể cải biên một câu nói của Vương Sóc đến hình dung, thì phải là: trời nam đất bắc khó khăn đụng tới cùng nơi, khi không gặp muốn chết, thấy lại không có cách nào khác sống.
Chú thích:
Quan nhị đại: danh từ phổ biến ở Trung Quốc chỉ những người có bố mẹ đảm nhiệm chức vị cao trong chính phủ.
Đến giờ ăn cơm tối, Nhan Nhã đến gọi hai người ăn cơm, Bạc Tể Xuyên buông ra Phương Tiểu Thư còn đang ngủ, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Sau một lát, anh bưng một chén cháo cùng một cái đĩa đồ ăn trở lại phòng ngủ, đặt đồ ăn ở trên tủ đầu giường, đánh thức Phương Tiểu Thư.
Phương Tiểu Thư ngủ rất nhẹ, rất dễ dàng đánh thức, anh chính là vỗ nhẹ nhẹ một chút bả vai cô liền tỉnh, thế cho nên làm cho anh nhịn không được hoài nghi cô có phải hay không thật sự đang ngủ.
Cô hơi mờ mịt nhìn anh, sau một lúc lâu mới mở miệng khô khan nói: "Làm sao vậy?"
Môi của Phương Tiểu Thư rất dễ nhìn, giống như cuộn sóng, mặt mày cũng tinh xảo, ngày thường trong ánh mắt hoặc mị hoặc hoặc lãnh đạm thực trong suốt, mang theo chút không yên cùng không xác định.
Ánh mắt của Bạc Tể Xuyên đảo qua gương mặt cô, ngồi vào bên giường cầm chén cháo đưa cho nàng, mặt không chút thay đổi nói: "Ăn cơm." Dạ dày của cô không tốt, ăn uống phải quy luật.
Phương Tiểu Thư nghe lời cầm đến cúi đầu liền ăn, có thể nói cực kỳ ngoan ngoãn phục tùng anh, Bạc Tể Xuyên lẳng lặng nhìn cô một lúc, đứng dậy hình như phải rời khỏi.
Chiếc đũa trong tay Phương Tiểu Thư phút chốc rơi tại trên giường, cô không quan tâm đến ga trải giường bị bẩn, trực tiếp giữ chặt quần áo của Bạc Tể Xuyên khẩn trương hỏi: "Anh muốn đi đâu thế?"
Bạc Tể Xuyên đưa lưng về phía cô, cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra sắc mặt của hắn thật mỏi mệt, ánh mắt nặng nề nhìn nơi khác.
Trong lòng anh hẳn là vẫn có khúc mắc với việc cô không thẳng thắn thành khẩn với anh, hình như anh đã chui rúc vào sừng trâu, trong một thời gian sẽ có điểm không nghĩ ra được.
Đối với nhận thức có lẽ Phương Tiểu Thư cũng không hoàn toàn tín nhiệm anh, anh cảm thấy rất vô lực, giống nhau chính mình làm trả giá nhiều như vậy đều là vô dụng, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi tình cảm giữa hai người, đều không phải là hoài nghi cảm tình của mình với cô, mà là hoài nghi cảm tình của cô với mình.
Đại khái đây là chỗ hỏng của việc nhà gái chủ động, trên rất nhiều chi tiết vấn đề đều có thể làm cho nhà trai cảm thấy nhà gái lỗ mãng, hơn nữa nói không thể tin. Về vấn đề này kỳ thật anh cũng không xác định, chính là bỗng nhiên đoán mò suy nghĩ, nhưng sau khi anh nói ra miệng, phản ứng của Phương Tiểu Thư hoàn toàn làm cho anh rối loạn.
Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, không am hiểu biểu đạt, anh không biết có phải hay không chính mình rất mẫn cảm, nhưng cô không có cãi lại, thậm chí nói không ra lời, chính là ngồi im ở nơi nào rơi nước mắt, cùng bộ dáng biểu hiện ra ngoài lý trí trong quá khứ hình thành mãnh liệt tương phản, này hoặc liền là vì sự tình hôm nay xảy ra rất đột nhiên mà bị kinh hãi, hoặc là chính là bị nói trúng tâm sự.
Con người thật sự rất kỳ quái, ngay từ lúc đầu sẽ không cảm thấy như thế nào, nhưng là đã giải quyết xong sẽ đột nhiên cảm giác mê mang, không biết phía trước nên đi như thế nào, không biết trên đường sẽ phát sinh cái gì, thậm chí không biết chính mình nên lấy tâm tình gì đi xuống.
Bạc Tể Xuyên đưa lưng về cô chuyển tay nói: "Anh đi nghỉ ngơi." Hơi ngừng lại, như là sợ cô tưởng nhiều lắm một dạng, dùng giọng điệu giải thích nói, "Chúng ta không nói được không? Nói thêm gì đi nữa anh sợ anh sẽ nhịn không được lại nổi cáu với em, như vậy rất khó xem, cho nên chúng ta không nói được không?"
Phương Tiểu Thư sửng sốt một chút, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại, cô như trước lôi kéo ống tay áo của anh, cắn môi hỏi: "Anh còn yêu em, đúng không?"
Lại hoặc là... Cô kỳ thật càng nên hỏi: anh yêu em sao?
Bạc Tể Xuyên không quay đầu, cũng không trả lời vấn đề của cô, anh chính là nhẹ nhàng ngăn tay cô, tràn ngập mệt mỏi nói: "Buông tay."
Phương Tiểu Thư nghe theo không tiếp tục ngăn đón anh, cô xem anh đóng cửa rời đi, nằm lại trên giường đắp chăn nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Cho tới bây giờ cô cũng sẽ không lừa mình dối người, Bạc Tể Xuyên vẫn đều rất tốt với cô đây là sự thực không thể tranh luận, đến bây giờ anh đều luôn luôn tiếp tục đối xử tốt với cô. Nhưng anh chưa bao giờ chính mồm nói qua anh yêu cô này cũng là sự thật.
Phương Tiểu Thư không biết có phải hay không chính mình bức bách anh thật chặt, lại hoặc là xuất phát từ trách nhiệm anh mới ở cùng một chỗ với cô, tính cách như vậy của anh thật đúng làm được ra loại sự tình này.
Cũng đang bởi vì như thế, Phương Tiểu Thư luôn luôn đang nghĩ như thế nào mới có thể lưu anh lại, như thế nào mới có thể bảo vệ cho anh.
Mà sở dĩ cô muốn bảo vệ cho anh lưu lại anh, chính là vì cô cơ bản không biết rốt cuộc anh có yêu cô hay không, nếu không căn bản cô không cần lo lắng anh sẽ rời đi cô.
Thiên ngoại hữu thiên n